Mảnh Vỡ - Chương 4: Chàng Trai Áo Sơ Mi Đỏ (1)

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Sau mười lăm năm cuộc đời nhạt nhẽo không có gì đáng nói, cuối cùng tôi cũng đã thích một chàng trai áo sơ mi đỏ.

Thực ra tôi cũng không rõ chiếc áo anh mặc có phải là sơ mi hay không, bộ đồng phục màu xanh đen khoác lên người, lùng thùng một cục, ai mà nhìn ra được bên trong là vải rách hay là hàng hiệu với con số trên mác đáng kinh ngạc. Những chàng trai bên dưới bộ đồng phục đang ở độ tuổi nhạy cảm nhất, chẳng ai muốn cứ thế chịu khuất phục.

Để tìm kiếm một chút khác biệt và thời thượng trong bộ trang phục đơn điệu nhàm chán, bọn họ dựng cổ áo, xắn tay áo và gấu quần lên, khóa kéo cũng không kéo, để lộ ra chiếc áo hoodie in chữ cái tiếng Anh tương phản màu, sau đó hai tay đút túi quần, đi xiêu xiêu vẹo vẹo từ tầng ba xuống sân thể dục, có chút hương vị hip-hop, chắc hẳn trong đầu bọn họ đã sớm vang lên một bản nhạc hip-hop xập xình, nếu không thì cũng là nụ cười và tiếng hét của các cô gái. Có một dạo, thầy giám thị khối ra sức chấn chỉnh đám thanh niên choai choai ra vẻ xã hội này, hai tay ông ta đút vào túi quần bắt đầu đi tuần tra, đi đi lại lại từ đầu này đến đầu kia hành lang, gật đầu và mỉm cười đầy sâu xa với những học sinh ưu tú chào hỏi ông ta, trông có vẻ lơ đãng, nhưng thực chất con ngươi sau cặp kính không ngừng đảo lia lịa, thỉnh thoảng lại lóe lên tia sáng tinh anh như đã phát hiện ra con mồi, sau đó bảng thông báo ở tầng một sẽ dán lên tên của học sinh nào đó lớp nào đó không chú ý đến tác phong ăn mặc, công khai ba ngày để cảnh cáo.

Nhưng chàng trai ấy thì khác.

Bộ đồng phục của anh lúc nào cũng phẳng phiu như vừa được là, không một nếp nhăn, khóa kéo được kéo một cách chính xác đến vị trí cách đỉnh năm centimet, cổ áo ngoan ngoãn nằm yên trên vai, không bao giờ bay lên như cánh chim vỗ. Mái đầu đinh bằng phẳng gọn gàng và đầy khí chất chưa bao giờ xuất hiện trên đầu đám thanh niên choai choai kia là một cục keo vuốt tóc bóng loáng không thể tan. Dưới lớp áo khoác lộ ra một đoạn cổ áo màu đỏ, tôi không biết đoạn cổ áo này có nguồn gốc từ áo sơ mi, áo hoodie hay áo bông, nhưng màu đỏ tươi này giữa một đám đồng phục đen kịt thực sự rất bắt mắt, giống như góc nội tâm rực lửa như hỏa của chàng trai trầm lặng này bị phơi bày ra, thấp thoáng khơi gợi người ta đi sâu vào bên trong, để xem một góc màu đỏ này khi mở ra sẽ có hình dáng gì.

Tuy nhiên, từ ngày đầu tiên nhìn thấy nó, tôi đã mặc định nó là áo sơ mi, không biết là do nhận được sự mách bảo nào đó.

Có lẽ là — Bọn họ có “chàng trai áo sơ mi trắng thấm đẫm hương vị nắng mai”, còn chàng trai tôi thích, lại mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ.

Chàng trai áo sơ mi đỏ học cùng lớp với tôi.

Lúc phân lớp, tôi đã ngậm ngùi vẫy tay chào tạm biệt lớp chuyên vì thiếu hai điểm, sau đó bắt đầu những ngày tháng an nhàn đứng đầu lớp ở một lớp thường chuyên tự nhiên. Đây là niềm tự hào của tôi, bởi vì tôi không giống những người trong lớp chuyên kia sống một cuộc sống khổ hạnh, mà vẫn có thành tích không thua kém một bộ phận trong số họ. Khi bọn họ vùi đầu vào sách vở ở chỗ ngồi, tôi lại đeo tai nghe đi lang thang khắp trường, cuộn mình dưới gầm bàn đọc tiểu thuyết, vùng vẫy trong chăn sắp chết, còn trong giờ tự học của lớp thường, chưa bao giờ có giáo viên nào không biết ý làm phiền giấc mộng đẹp của người khác. Đề thi của lớp chuyên được đựng trong bao tải đè lên người, thực sự là một điều tồi tệ đi ngược lại với giáo dục tố chất, tôi tuyệt đối không muốn để mình đắm chìm vào đó, như vậy tôi sẽ phải tạm biệt những ngày tháng vui vẻ chưa từng có này.

Đằng sau cuốn tiểu thuyết, mắt tôi cũng đảo khắp nơi như thầy giám thị. Chàng trai áo sơ mi đỏ ngồi ở dãy cạnh cửa, vị trí thứ hai, tôi chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn rõ mọi hành động của anh. Anh đang làm cuốn sách bài tập do trường thống nhất đặt mua, chúng tôi thường chế giễu những cuốn sách bài tập có thể đến được bàn học của chúng tôi nhờ trợ cấp vừa đắt vừa dở, cách trình bày và chất lượng giấy đều tệ đến lạ thường, thế là chúng tôi ra hiệu sách mua những cuốn sách tham khảo được đóng bìa đẹp đẽ để tự nghiên cứu. Chỉ đến khi bắt buộc phải nộp, chúng tôi mới dành ra một tiết tự học tối để chép đáp án từ bài tập của người khác. Lúc này, tay trái anh đang vịn vào cuốn sách, cẳng tay đè lên giấy nháp, lưng thẳng tắp, anh lúc nào cũng như vậy, ngồi ngay ngắn, đứng thẳng tắp, dù không nói một lời cũng là sự tồn tại nổi bật nhất trong cả lớp học. Anh đã rất lâu không đặt bút, có lẽ là bị một bài toán nào đó làm khó, nếu không thì miệng cũng sẽ không mím lại thành một đường cong gợn sóng. Tôi rất tò mò, cầm cốc nước lui ra ngoài lấy nước, lúc quay lại đã đi vòng ra cửa sau, cố ý đi ngang qua bàn học của anh, khóe mắt liếc thấy bài toán anh đang làm, vị trí dưới cùng bên phải của nửa trang bên trái trong cuốn sách bài tập toán. Tôi lục tung tìm được cuốn “Thiết kế ba chiều”, lật đến bài học hôm nay, sau khi xác nhận là cùng một bài toán thì bắt đầu làm, vẽ một hệ tọa độ phẳng trong khoảng trắng bên lề trang, tô tô vẽ vẽ, quỹ tích của điểm động đã hiện ra. Thực ra đó là một bài toán rất đơn giản, công thức giải đều được viết trong sách tham khảo rồi, mà giáo viên khi giảng bài tuyệt đối sẽ không giảng, cho nên anh chỉ có thể liệt kê các công thức hết lần này đến lần khác, biết rõ là không có kết quả, vẫn phải viết hết hàng này đến hàng khác.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo