Mẹ tôi khóc lóc gọi tôi về thu thập tàn cục - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương
10.

Sau khi trở lại làm việc không lâu, tôi nhận được tin tức, bố tôi tìm mẹ tôi nói chuyện ly hôn.

Sau vài lần không thành, ông ấy tới toà án xin ly hôn đơn phương.

Nhiều năm ở riêng có thể trở thành lý do khởi tố việc ly hôn, chỉ cần thoả mãn sự bất hoà trong tình cảm có chứng cứ ở riêng hai năm, hơn nữa cung cấp chứng cứ liên quan.

Căn cứ điều 1079 trong bộ luật dân sự, nếu tình cảm vợ chồng đã tan vỡ mà giải hoà không có hiệu quả, đồng ý được phép ly hôn.

Mẹ tôi không ngờ thái độ của bố tôi lại kiên quyết như thế, tình nguyện nháo đến toà án cũng muốn chia tay với bà ấy.

Bố tôi bằng bất cứ giá nào.

Ông ấy không sợ mất mặt, không sợ việc xấu trong nhà bị người khác biết, không sợ bị người ta nhạo báng.

Mà mấy việc đó, mẹ tôi sợ.

Bà ấy coi trọng thể diện nhất.

Toà án sẽ đưa ra phán quyết như thế nào cũng đã rõ ràng.

Cuối cùng, mẹ tôi bị ép buộc, đồng ý ly hôn.

Chuyện này ồn ào huyên náo, ầm ĩ khoảng một năm rưỡi.

Trong lúc đó, giữa em trai tôi và Tưởng Linh xuất hiện tranh cãi nghiêm trọng về kinh tế.

Theo ước định, mỗi tháng tôi chuyển vào tài khoản của Tưởng Linh năm vạn.

Trong mắt của Tưởng Linh, đây là một số tiền khổng lồ, gấp mấy lần tiền lương của cô ta.

Nhưng mà, số tiền này trong tài khoản của cô ta không được bao lâu đã bị em trai của tôi tiêu hết.

Năm vạn đồng như muốn bỏ bể, căn bản không đủ để em trai của tôi tiêu.

Sau khi tiêu hết số tiền này, em trai tôi yên tâm thoải mái mà tiêu tiền lương và tiền dự trữ của Tưởng Linh.

Ngay từ đầu, mặc dù trong lòng bất mãn, chỉ là suy xét đến việc thả dây dài câu cá lớn, Tưởng Linh chịu đựng không trở mặt với em trai tôi.

Một tháng có thể nhịn được, nửa năm có thể nhịn được… Thời gian càng dài, dự trữ không còn nữa, Tưởng Linh không thể nhịn nổi.

Cô ta bắt đầu oán trách.

Giữa hai người bắt đầu xuất hiện mâu thuẫn.

Tưởng Linh sợ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng tình cảm của em trai tôi đối với cô ta.

Đầu óc chuyển động, xúi giục em trai tôi vay nợ.

Vay thì dễ, nhưng trả thì khó.

Em trai tôi tiêu tiền như nước chảy, tiền vay nợ không đủ cho nó ăn nhậu chơi bời.

Rất nhanh, bọn họ trở thành con nợ.

Quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.

Sau khi phát hiện chuyện này dần dần vượt ra khỏi khống chế, Tưởng Linh lại động não, xúi giục em trai tôi khóc than với mẹ tôi, lấy tiền từ chỗ mẹ tôi để bù vào tiền vay nợ.

Thật ra trong tay mẹ tôi vẫn còn nắm một ít tài sản, bà ấy cho em trai tôi một số tiền.

Tưởng Linh chớp thời cơ, quyết đoán ra tay, lấy bớt một số tiền trong đó.

Mẹ tôi vẫn còn đề phòng Tưởng Linh.

Vừa phát hiện cô ta động tay chân, lập tức vạch trần gương mặt thật với em trai tôi.

Chuyện đã tới đó, Tưởng Linh cũng thăm dò tình hình trong nhà chúng tôi.

Tuy em trai tôi là nam đinh duy nhất trong nhà, nhưng tập đoàn Triệu thị lại do tôi nắm giữ toàn bộ.

Em trai tôi phải nhìn sắc mặt của tôi mới có cơm ăn.

Mẹ tôi yêu con trai như mạng, làm con dâu của bà ấy không khác nào tranh giành với mẹ chồng.

Em trai tôi được mẹ tôi cưng chiều mà lớn lên, không gánh vác được chuyện gì, gặp chuyện gì cũng hy vọng có người giải quyết hộ nó, gả cho nó giống như có thêm một đứa trẻ có thể tuôn ra vàng.

Nhưng mà, vàng mà đứa con trai này có, thường xuyên không đủ để hắn tiêu.

Muốn kiếm lời từ hắn, đầu tiên phải đấu ba trăm hiệp với mẹ chồng độc ác đã.

Sau khi thấy rõ tình thế, Tưởng Linh đánh mất ý niệm gả vào hào môn.

Nàng muốn kiếm một chút tiền sau đó trời đi.

Đáng tiếc là, đồ vật kiếm được còn chưa nhét được vào trong túi đã bị mẹ tôi bắt được rồi.

Mẹ tôi cấu xé túi bụi với Tưởng Linh, em trai tôi lại khóc lóc gọi điện thoại cho tôi.

Tôi gặp riêng nói, nó tiều tuỵ nói: “Chị gái, chị có thể bảo mẹ và Tưởng Linh đừng ầm ĩ nữa không? Bọn họ ồn ào làm em đau đầu.”

“Tưởng Linh muốn tiền thì cho cô ta tiền, dù sao nhà ta cũng không thiếu chút tiền này.”

“Chị, chị nói đúng, kết hôn không phải là một chuyện dễ dàng, nó yêu cầu phải có người đàn ông gánh vác trách nhiệm gia đình.”

“Thật ra, em không muốn gánh vác, em chỉ muốn làm một phú nhị đại vô lo vô nghĩ.”

“Chị, em nhớ tới cuộc sống của em ngày xưa, yêu đương quá mệt mỏi, em trải qua một lần như thế là đủ rồi, không muốn nghĩ tới lần thứ hai nữa.”

Như mong muốn của em trai tôi.

Tôi cũng không gây khó xử cho Tường Linh tuỳ ý để cho cô ta mang tiền rời đi.

Không vì cái gì khác, đơn giản là cô ta đã khiến cho em tôi ý thức được một việc, tình yêu liên quan đến trách nhiệm.

Cô ta đã dạy cho em trai tôi một bài học, đủ để cô ta nhận được số tiền thù lao tương ứng.

Điều kiện giúp em trai tôi giải quyết phiền toái này, tôi đưa ra ước định với nó: “Về sau em phụ trách việc chăm sóc mẹ, nhớ phải quản lý bà ấy thật tốt.”

Em trai đồng ý ngay.

Rốt cuộc, đối với nó, mẹ cũng không cần nó chăm sóc, là mẹ luôn luôn chăm sóc hắn.

Còn nó với mẹ ở chung như thế nào, tôi không quan tâm, tôi chỉ cần mọi người sống một cuộc sống yên ổn, không quấy rầy việc làm ăn của tôi là được rồi.

(Hết)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo