Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi im lặng hai giây:
"Mộ Thời."
Mẹ tôi nổi giận.
"Con điên rồi hả Trần Nam Gia? Trước đây là ai khóc lóc bắt xe về nhà, nói anh ta không trả lời tin nhắn của con, không chúc mừng sinh nhật con, không yêu con, con cả đời cũng sẽ không tha thứ cho anh ta, mẹ bảo con tái hợp con đánh chết cũng không đi, bây giờ con lại muốn làm gì?"
Tôi cắn môi, nhỏ giọng nói:
"Mẹ, con vẫn thích anh ấy."
Trong giọng nói của tôi còn mang theo một chút nghẹn ngào sắp không kiềm chế được.
"..."
Mẹ tôi thở dài.
"Thôi, tùy con vậy. Về phía Tiểu Tần, mẹ đi nói rõ với chú Tần. Mẹ còn phải đi làm, cúp máy trước đây."
Trước khi cúp điện thoại, bà ấy cuối cùng nói với tôi một câu:
"Nam Gia, con đã hai mươi sáu tuổi rồi, không thể mãi tùy hứng như vậy."
Tôi khó chịu vô cùng, nhìn chằm chằm vào cây lan hồ điệp trên ban công ngẩn người.
Đây là tôi vừa mới chuyển đến đã mua ở chợ hoa gần đó, đáng tiếc tôi không biết trồng hoa, tưới nước mấy ngày thì nó héo queo, cuối cùng chỉ có thể đáng thương đi tìm Mộ Thời cầu cứu.
Cuối cùng anh ấy tiếp quản chậu hoa này, nghe nói là hỏi đồng nghiệp thích trồng hoa, chăm sóc cẩn thận một thời gian, cứu nó sống lại, còn mọc thêm mấy lá mới.
Tôi rất vui vẻ, ôm lấy cổ anh hôn một cái.
Anh ấy liền vỗ vỗ đỉnh đầu tôi, bất đắc dĩ nói:
"Em bớt làm phiền đi."
Kỳ thực, khoảng thời gian đó anh ấy rất bận, có mấy sản phụ sắp đến ngày dự sinh, cần phải chuẩn bị phẫu thuật bất cứ lúc nào, Mộ Thời ban đêm đều ngủ rất say, vừa nhận được điện thoại lập tức dậy đi bệnh viện.
Cho dù bận rộn như vậy, còn phải tranh thủ thời gian chăm sóc hoa của tôi.
Mẹ tôi nói đúng, tôi không thể luôn luôn tùy hứng như vậy.
Tôi quyết định vì Mộ Thời làm chút gì đó.
Buổi tối, Mộ Thời ở trong thư phòng đọc sách, tôi xem xong một bộ phim, sau đó chạy đi nhà bếp lấy hai quả xoài mua buổi chiều, cắt thành miếng mang đến cho anh ấy.
Anh ấy thở dài:
"Nói đi, lại có chuyện gì muốn xin tôi."
Tôi õng ẹo làm nũng:
"Sao anh có thể nghĩ em như vậy, em chỉ muốn cắt trái cây cho anh thôi mà."
Anh ấy liếc nhìn đĩa xoài hình thù kỳ quái, lấy cái dĩa nhỏ xiên một miếng bỏ vào miệng, dừng lại một chút:
"Đây là em mua sao?"
"Vâng."
"Ăn ngon đấy, tôi rất thích."
Nói xong anh ấy liền ăn hết cả đĩa xoài, một miếng cũng không để lại cho tôi, sau đó đứng dậy đi tắm.