Mộ Thời - Chương 14

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Vành mắt tôi vẫn còn đỏ, nghẹn ngào kể lại mọi chuyện.


Tô Tô nhíu mày.


"Mộ Thời... Anh ta lại là người như vậy sao?" 


Cô ấy xoa cằm, suy nghĩ một lát.


"Nam Gia, cậu thật sự không định tự mình đi hỏi anh ta sao?"


Tôi lắc đầu kịch liệt.


Chẳng lẽ tôi phải đi hỏi anh ta, Mộ Thời, anh đồng ý tái hợp với em chỉ là muốn chơi với em thôi sao?


Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng đó, tôi đã muốn nghẹt thở.


Tô Tô thở dài: 


"Được rồi. Vậy thì như này, cậu cứ dọn ra ngoài ở một mình trước, bình tĩnh mấy ngày, cũng đừng nổi giận với anh ta, cứ nói là biên tập của cậu bắt cậu vẽ thêm mấy bức tranh, thời gian tương đối gấp, cậu cần bế quan mấy ngày. Xem Mộ Thời phản ứng thế nào."


"Oa oa oa, được."


Tôi đi qua, ôm lấy eo cô ấy, vùi mặt vào vai cô ấy.


“Tô Tô, vẫn là cậu tốt nhất với tớ."


"Bớt làm trò này đi." 


Giọng cô ấy vô cùng bình tĩnh.


"Còn nhớ lần trước cậu nói thế nào không? Tớ hỏi cậu, nếu tớ và Mộ Thời rơi xuống nước thì cậu cứu ai trước, cậu nũng nịu với tớ: ‘Tớ sẽ cứu cậu, bởi vì chỉ có tớ và Mộ Thời mới có thể rơi vào tình yêu'—— Trần Nam Gia, nếu mà có một ngày tớ chết yểu, vậy nhất định là do bị cậu làm cho tức chết."


Mặc dù cô ấy nói như vậy, nhưng vẫn giúp tôi xách vali: 


"Đi thôi."


Buổi tối Mộ Thời về nhà, phát hiện tôi không có ở đó, đồ đạc cũng trống không, trực tiếp gọi điện thoại đến.


Tôi nói theo lý do Tô Tô dạy một lần, anh ấy, ở đầu dây bên kia, im lặng một lát, sau đó hỏi tôi: 


"Lúc tôi đi làm, em không thể ở nhà vẽ sao?"


"Em…" 


Tôi nhất thời nghẹn lời, hồi lâu mới miễn cưỡng nghĩ ra một lời giải thích.


"Ban ngày thời gian không đủ dùng, buổi tối em cũng phải làm việc."


"Em hoàn toàn có thể dùng thư phòng."


"Em... Có anh ở trong phòng, trong đầu em đều là anh, không vẽ được."


"Ha." 


Mộ Thời ở bên kia khẽ cười một tiếng, giọng nói có chút lạnh đi, thêm vài phần trào phúng.


"Trần Nam Gia, em còn khôn hơn cả tôi tưởng tượng."


Khôn hơn cái gì?


Anh ấy không nói hết, trực tiếp cúp điện thoại.


Mấy ngày kế tiếp, để cho lời nói dối bế quan vẽ tranh này càng thêm chân thật, tôi cố gắng không để bản thân gửi tin nhắn cho Mộ Thời, nhưng lại rất nhớ anh, cho nên liền mong đợi anh chủ động liên lạc với tôi.


Tuy nhiên, không có gì xảy ra.


Tối hôm đó, tôi vẽ xong bản thảo, xuống lầu ăn cơm, lúc về thì quảng trường nhỏ bên cạnh có một ca sĩ đang cắm điện thoại lên livestream, vừa đệm đàn vừa hát.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo