Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi muốn đuổi theo chất vấn, lại cảm thấy mình ngay cả lập trường để chất vấn cũng không có, càng nghĩ càng ủy khuất, dứt khoát lấy điện thoại ra, định vị một quán bar gần nhất trên bản đồ, sau đó bắt taxi đến đó.
Tôi tự chụp một tấm ở cửa quán bar, chỉnh sửa cẩn thận, đăng lên vòng bạn bè, và đặc biệt đính kèm vị trí.
Trên thực tế, lớn đến như vậy, đây là lần đầu tiên tôi đến những nơi như quán bar, trong lòng còn có chút căng thẳng.
Nhưng nghĩ đến Mộ Thời lại lừa tôi, lại rất ủy khuất.
Tôi gọi một ly bia thủ công, lại không dám uống, liền cầm ly rượu đi đến quầy bar, nghe ban nhạc trên sân khấu hát.
Nghe một lát, phía sau đột nhiên có giọng nói quen thuộc vang lên:
"Trần Nam Gia, thật là trùng hợp, lại gặp mặt rồi."
Lại là Tần Hiên.
Cậu ấy bưng một ly rượu đi tới, ngồi xuống đối diện tôi, cười tủm tỉm nhìn tôi.
Tôi chậm rãi nói:
"Thật ra..."
"Ừm?"
"Lúc trước mẹ em giới thiệu chúng ta gặp mặt, nói em là một đứa trẻ thật thà chất phác."
Tôi nhìn ly rượu đã cạn trong tay cậu ấy.
"Em diễn giỏi thật đấy."
Cậu ấy kêu oan:
"Thiên địa lương tâm, Trần Nam Gia, hôm nay là lần đầu tiên em đến những nơi như vậy."
Tôi cười nhạo một tiếng, một lát sau lại đột nhiên phản ứng lại:
"Sao em bắt đầu gọi thẳng tên em rồi?"
"Chẳng phải hôm đó, chị bảo em đừng gọi lung tung là chị sao."
Tần Hiên, vẻ mặt ủy khuất.
"Em lớn đến như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe người ta nói em sến súa."
Tôi có chút buồn cười, nghĩ đến Mộ Thời lại không cười nổi, lấy điện thoại ra nhìn một cái, tin nhắn trên wechat một mảnh tĩnh lặng.
Anh ấy không gửi tin nhắn cho tôi, cũng không thích bài đăng trên vòng bạn bè đó.
Tôi nhìn Tần Hiên:
"Đã nghe lời tôi như vậy, vậy thì giúp tôi một việc nữa nhé?"
Cậu ấy giống như một con chó lớn mà xích lại gần, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tôi:
"Việc gì?"
"Chụp chung với tôi một tấm ảnh."
Tôi muốn đăng một bài nữa.
Tôi và Tần Hiên cùng dựa vào nhau, mở camera làm đẹp, căn góc một hồi lâu, vừa định nhấn nút chụp, đột nhiên có một người đứng trước mặt, che khuất ánh sáng vốn đã mờ tối.
Tầm mắt em di chuyển xuống, nhìn thấy một đôi tay trắng nõn thon dài.
Tiếp theo là áo thun trắng rộng thùng thình, điểm xuyết một nốt ruồi nhỏ trên xương quai xanh, yết hầu nhô ra, đường nét căng cứng của quai hàm, còn có một khuôn mặt quen thuộc ấy, lạnh như băng.