Một Chuyến Đi Giả Làm Thiên Kim Bình Thường - Chương 1: Mẹ Biến Con Thành Một Trò Cười

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Trên màn hình bảo vệ của chiếc điện thoại bị bỏ quên trên bàn, Nhan Chân mặc một chiếc váy hai dây thêu hoa trà, tùy ý nằm trên sofa, vừa lười biếng lại vừa quyến rũ, tự tin và dịu dàng nhìn vào ống kính.

Đó là thành quả của Thời An Dĩ chụp ngẫu hứng cho bà vào ngày lễ tình nhân năm ngoái.

Nhan Chân là tổng giám đốc của một thương hiệu trang sức lớn ở thành Tinh Vân, Thời An Dĩ là con nuôi bà nhặt về nhà trong một đêm mưa.

Hai người đã ở bên nhau gần mười năm, ở bên ngoài, Nhan Chân luôn là một tổng giám đốc Nhan độc đoán và nghiêm túc, bà cần phải luôn căng thẳng thần kinh để quan tâm sát sao đến xu hướng thị trường, mỗi một chiến lược được đưa ra đều ảnh hưởng đến thu nhập nuôi sống gia đình của hàng trăm, hàng nghìn nhân viên, khoảnh khắc duy nhất có thể thư giãn là khi ở bên cạnh Thời An Dĩ.

Sau nhiều năm chung sống, Nhan Chân tự tin rằng Thời An Dĩ tuyệt đối sẽ không đưa ra bất kỳ quyết định nào làm tổn thương mình, nhưng bà vẫn thử đi thử lại nhiều lần, và mỗi lần Thời An Dĩ đều thà tự làm mình bị thương cũng sẽ đảm bảo an toàn cho bà.

Cho đến khi bà vì mắc bệnh ung thư và công bố di chúc trước thời hạn.

“Tại sao lại cho em gái hết, không có phần của con?” Giọng nói giận dữ của Thời An Dĩ vang như sấm.

Nhan Chân vì quá sốc nên nhất thời không nói nên lời, đây không phải là phản ứng mà Thời An Dĩ nên có, nếu như trước đây, giờ phút này anh ta nên dịu dàng chấp nhận quyết định của bà và kiên quyết ủng hộ.

“Con cũng là con trai của mẹ mà, mẹ ơi.” Giọng nói phẫn nộ và khó hiểu của Thời An Dĩ vang lên dồn dập, “Con nuôi cũng là con!”

Thời An Dĩ bế Nhan Chân kiểu công chúa từ trên giường ra ghế nằm trong đình nghỉ mát ngoài vườn, còn muốn dùng tình cảm mềm mỏng để lay động đối phương, ít nhất cũng có thể chia cho mình một phần mười tài sản thừa kế. Nhưng ánh mắt nghi ngờ và dò xét của Nhan Chân như những mũi kim đâm vô số lỗ máu trên khắp người anh ta. Anh ta dứt khoát làm liều, dù sao thì việc đòi một phần mười hay toàn bộ vào lúc này cũng chẳng khác gì nhau.

“Mau sửa tên trong di chúc thành tên tôi, bà có nghe thấy không? Mẹ.”

Bên ngoài khu vườn, trong một góc khuất, các vệ sĩ tụ tập lại, sốt ruột hút thuốc, nếu Thời An Dĩ có thể thuận lợi đòi được phần tài sản thừa kế, bọn họ cũng có thể được hưởng lây.

“Cái váy công chúa mà con gái tôi muốn sắp có rồi.”

“Con trai tôi mấy hôm trước sống chết đòi học trường trung học tư thục, học phí đắt như vậy, sắp tới cũng không cần phải lo lắng nữa rồi.”

Vô số những lời cảm thán vui mừng vang lên không ngớt.

Nhưng từ lúc trời vừa sáng đến khi hoàng hôn buông xuống, Nhan Chân vẫn không chịu nhượng bộ.

Sự tự tin ban đầu của các vệ sĩ cũng dần xuất hiện những vết nứt, liệu có phải đã quá tự tin rồi không, mặc dù Thời An Dĩ là con nuôi của Nhan Chân, nhưng dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, nếu không đòi được, bây giờ lại giam lỏng tổng giám đốc Nhan như thế này, liệu sau này mình có bị tính sổ, trộm gà không thành lại mất nắm gạo không?

“Theo tôi thấy, cứ kề dao vào cổ tổng giám đốc Nhan là được, dù sao bây giờ bà ấy cũng không chạy được, đàn ông không đủ tàn nhẫn thì không làm nên chuyện.”

“Tổng giám đốc Thời mấy hôm trước còn ra tay quyết đoán, đánh cho kẻ gây sự gãy tay gãy chân cũng phải cuốn gói khỏi thành Tinh Vân ngay trong đêm, anh ta chắc chắn sẽ dùng cả uy hiếp lẫn dụ dỗ để đạt được mục đích.”

Mấy người nhìn nhau cười, nhớ lại cách làm việc tàn nhẫn và dứt khoát của Thời An Dĩ, lại dần có hy vọng.

“Nhưng mà, tối hôm qua tổng giám đốc Thời còn bất chấp nguy hiểm sạt lở đất, tự mình lái xe xuyên đêm hơn mười tiếng đồng hồ, chỉ để mang một đóa hoa dại quý hiếm đang nở đẹp nhất về cho tổng giám đốc Nhan xem.”

Một lời nhắc nhở không đúng lúc vang lên, mọi người cau mày, đồng loạt im lặng.

Một con mèo đồi mồi từ trong bụi cỏ lao ra, muốn đến bên cạnh chủ nhân của mình, chủ nhân đang bệnh nặng, giờ phút này đang nằm trên giường cần sự cọ xát thân mật của nó.

Giây phút chú mèo nhỏ ló đầu ra đã bị người vệ sĩ nghiêm nghị chặn đường.

“Nhìn cái gì!”

Mấy người vệ sĩ liếc mắt ra hiệu cho nhau, dùng một cây gậy nhặt bừa dưới đất hung hăng đuổi con mèo nhỏ đi.

Thời khắc này rất quan trọng, không một sinh vật nào được phép lại gần phá hoại.

Thời An Dĩ vẫn đang vừa hèn mọn vừa cưỡng ép cầu xin bên cạnh Nhan Chân.

“Sửa đi chứ, tại sao không sửa? Tôi đã theo bà bao nhiêu năm, không có tình thân thì cũng có công lao. Bà quên rằng phía bên kia của chiếc giường đó cũng là vị trí của tôi sao, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa.”

“Cầu xin cũng đã cầu xin rồi, quỳ cũng đã quỳ rồi…”

Đếm lại bao năm chung sống, Nhan Chân vẫn không hề lay động, Thời An Dĩ thật sự thất bại.

“Cục đá trong hố xí vớt ra rửa sạch cũng có thể kê chân được, tại sao bà lại không chịu đổi ý?”

Giọng nói tức giận của Thời An Dĩ vẫn không ngừng vang lên.

Thời An Dĩ thấy Nhan Chân trước sau vẫn phớt lờ yêu cầu của mình, hai tay tức giận chỉ lên trời, nhe nanh múa vuốt.

Nhan Chân khoảng bốn mươi tuổi, tài sản đứng đầu, phong tình vạn chủng, đúng là độ tuổi tuyệt vời để tận hưởng cuộc sống, nhưng lại vì ung thư mà chỉ có thể nằm trên giường bệnh cảm nhận sự suy yếu của cơ thể, hiện đã bệnh đến giai đoạn cuối.

Trong suy đoán của mọi người, vốn dĩ theo kế hoạch, tài sản thừa kế của bà sẽ do con gái Nhan Khinh Khinh và người con nuôi Thời An Dĩ, người đã cưới cô con gái ngốc nghếch vì bệnh tật Nhan Khinh Khinh, cùng nhau thừa kế, nhưng bà lại một mình lập di chúc trước, chia tài sản thành hai phần, một phần mười cho Nhan Khinh Khinh, chín phần mười cho cô con gái Nhan Cống Hi bị chồng cũ mang đi, người đã bị chồng cũ đưa ra nước ngoài mười năm trước và không còn tin tức gì nữa.

Mọi người đều đã quên sự tồn tại của cô con gái này, đồng thời nghĩ rằng Nhan Chân cũng đã quên đi cô.

Nhưng là một người mẹ, làm sao có thể không nhớ nhung máu mủ mình đã mang nặng đẻ đau mười tháng, bây giờ bà không còn nhiều thời gian nữa, chỉ có thể dùng cách này để tìm lại con gái.

Bà nằm trên ghế dài, trong mắt tràn ngập sự áy náy, nhìn cô con gái nhỏ đang yên lặng chơi với chiếc khăn tay bên cạnh.

Thời An Dĩ thấy đối phương không chịu khuất phục, không nhịn được tiến lên, quỳ một gối xuống bên ghế dài, hai tay dùng sức lay mạnh chiếc ghế, cơ thể mong manh của Nhan Chân cũng bị giày vò theo, “Chẳng lẽ bà không muốn chết một cách thoải mái hơn sao?”

“Tôi giày vò bà ở đây, tại sao bà không cầu xin tha thứ?”

“Bà xem, cả khu vườn này đều là hoa tôi trồng cho bà, mỗi một đóa đều do chính tay tôi trồng. Chẳng lẽ bà thật sự không nhìn thấy sao?”

Khu vườn vốn dĩ có người làm vườn chăm sóc, chỉ vì Nhan Chân khen chậu hoa trong phòng Thời An Dĩ được chăm sóc tốt, Thời An Dĩ liền chủ động nhận lấy việc bảo dưỡng và quy hoạch lại khu vườn.

Nếu nói về lý do, có lẽ là vì khu vườn này nằm ngay dưới cửa sổ phòng của Nhan Chân, anh ta muốn tầm mắt của bà ở đâu cũng là mình.

Bao nhiêu năm nay, con nuôi là mình, người chung chăn gối là mình, con rể cũng là mình, nhưng cuối cùng mình lại trở thành một trò cười.

“Tôi đang hỏi bà đấy!”

Thời An Dĩ dần dần suy sụp, thời gian anh ta có thể một mình khống chế Nhan Chân đã bắt đầu đếm ngược.

“Em gái đã mất tích mười mấy năm rồi, sau khi bà chết không phải là tôi mặc đồ tang cho bà sao.”

Thời An Dĩ giật dải lụa trắng vốn đang quấn trên cánh tay xuống, quấn một vòng quanh cổ Nhan Chân, ngay lập tức khiến Nhan Chân khó thở, đau đớn kêu la.

Tối hôm qua, dải lụa trắng đó còn được dùng để bịt mắt trêu đùa khi hai người ân ái, giờ đây lại vừa vặn để siết cổ.

Không lâu sau.

Biên độ giãy giụa đau đớn của Nhan Chân dần nhỏ lại, Thời An Dĩ run rẩy buông tay, kéo y tá đang đứng bên cạnh, vội vã và thiếu kiên nhẫn: “Mau cấp cứu, bà ấy chưa thể chết được! Mau lên!”

Các y tá ba người một tốp xúm lại vây quanh Nhan Chân.

Nhan Khinh Khinh vốn đang ở bên cạnh cẩn thận bước tới, cầm chiếc khăn tay gấp hình con bướm lau mồ hôi cho Thời An Dĩ: “Anh, anh đối xử với mẹ như vậy, em sẽ không cho anh ôm em vào những lúc sấm chớp ban đêm nữa, dù anh có sợ đến đâu, em cũng không cho phép.”

Thời An Dĩ tát một cái, mắt trợn tròn: “Anh run lúc nào, sợ lúc nào, em còn nói thêm câu nào nữa, anh sẽ vứt em đi.”

Thời An Dĩ không thể tin được nhìn tay mình, đây là lần đầu tiên anh ta đánh Nhan Khinh Khinh, trước đây anh ta ngay cả một lời nặng tiếng cũng không nỡ nói với cô ấy.

Nhan Khinh Khinh bị đánh sang một bên, nước mắt rơi lã chã, lấy ra viên kẹo sữa thỏ trắng từ trong túi áo dỗ dành mình: “Khinh Khinh không khóc, anh cho kẹo.”

Nói xong, cô ấy tự đút kẹo vào miệng.

Trước đây Thời An Dĩ thường dỗ dành cô ấy như vậy, Nhan Khinh Khinh luôn có thể dễ dàng tha thứ cho anh ta.

Thời An Dĩ nhìn hành động thành thạo của Nhan Khinh Khinh mới nhận ra, từ sau khi Nhan Chân được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, anh ta đã lâu không dỗ dành cô ấy, nhưng lại nghĩ đến việc cô ấy chỉ được một phần mười tài sản thừa kế, ngay lập tức cảm thấy cô ấy thật vô dụng, cũng không biết tranh giành thêm.

Còn mình thì sao, mình còn thảm hơn, bị loại thẳng khỏi cuộc chơi.

Cô em gái đã biến mất bao nhiêu năm nay rốt cuộc tốt ở điểm nào, tốt hơn mình ở ngay gần đây ở chỗ nào?

Trái tim vốn đã tức giận của anh ta lại càng tức giận hơn.

Thời An Dĩ chống hai tay lên hông, tiến lại gần Nhan Khinh Khinh: “Ăn kẹo thì có tác dụng gì, bảo em đừng ăn nữa, em vẫn ăn.”

Nhan Khinh Khinh chỉ có thể liên tiếp bóc hết viên này đến viên khác.

Thời An Dĩ đưa tay qua: “Không được ăn! Đưa phần còn lại cho anh.”

Nhan Khinh Khinh lại xòe hai tay ra: “Ăn hết rồi.”

Thời An Dĩ dùng chân đá vào bình hoa bên cạnh, mảnh vỡ của bình hoa cứa rách chân Nhan Khinh Khinh, cô ấy ngồi xổm xuống ôm lấy vết thương, cả người ở trong tư thế phòng bị.

Thời An Dĩ lại không nỡ, nếu như trước đây anh ta đã thổi đi thổi lại vào vết thương, miệng hát những bài hát dỗ trẻ con để chăm sóc cô ấy cẩn thận, nhưng giờ đây trong đầu anh ta chỉ có cô em gái chưa từng gặp mặt, cô em gái chiếm chín mươi phần trăm sự quan tâm của Nhan Chân, anh ta tránh ánh mắt đi, gọi hai y tá đến băng bó vết thương cho cô ấy.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo