Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên băng quấn quanh ngọn lửa, đẹp đẽ và kỳ lạ, dù không cảm nhận được nhiệt độ thiêu đốt nóng bỏng nhưng vẫn có một luồng khí tức vô cùng nguy hiểm.
A Minh hoa mắt chóng mặt, ngay cả bước chân cũng chậm lại, bị ông lão gầy guộc bên cạnh kéo loạng choạng mấy bước: "Còn không mau chạy? Ngươi nghĩ gì vậy?"
Rồng béo cũng quay đầu lại nhìn cô: "Không đi chờ chết à?"
A Minh đáp một tiếng, tăng nhanh bước chân, nhưng trong lòng lại đang nghĩ về chiếc chìa khóa được gửi cùng với bữa ăn sáng nay.
Là cô ấy, nhất định là cô ấy!
Khi chạy đến chiếc cầu băng đánh dấu biên giới trên bản đồ mà ông lão mỏ chim đã đưa, tất cả mọi người đều khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Đi qua chiếc cầu băng này, là có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này và đến đất liền rồi."
"Mau đi thôi, đừng lảm nhảm nữa..."
Mấy người anh kéo tôi, tôi kéo anh đẩy chạy về phía trước, A Minh đi ở phía sau cùng, trong lòng bất an. Khi đến giữa cầu, cô đột nhiên quay đầu lại, một bóng dáng thon thả quen thuộc đang tựa vào đầu cầu, nhìn cô.
Không biết từ đâu trào dâng một luồng xúc động, A Minh nhìn bóng lưng của những người đồng đội đang sắp đến cuối cầu, quay người nhanh chóng chạy về phía nơi ban đầu, mỹ nhân thấy hành động của cô, dường như giật mình, bước nhanh về phía trước mấy bước, nhưng rồi lại dừng lại.
A Minh thấy hành động của cô ấy, cũng đột ngột dừng chân. Cô nhìn đôi mắt đượm buồn của mỹ nhân, vươn tay về phía cô ấy từ một khoảng cách xa: "Đi theo tôi!"
Mỹ nhân ngẩn người một lúc, sau đó mỉm cười. Sương mù dần dần bốc lên trên mặt biển, tràn ngập trên cầu băng. Nụ cười ấy mờ ảo, tựa như mây tía bao phủ.
Cô ấy nhấc vạt váy, chạy về phía A Minh. Nhưng chưa chạy được mấy bước, thời gian dường như đang nhanh chóng tước đoạt khỏi cô ấy. Mái tóc dài mềm mại màu xám của cô ấy dần dần chuyển thành trắng tinh, những bước chân nhẹ nhàng cũng trở nên yếu ớt.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ. Đến khi A Minh hồi phục lại tinh thần, mỹ nhân đã ngã xuống đất một cách bất lực. Cô vội vàng chạy tới đỡ cô ấy, nhưng đúng lúc này, một cái bóng đen khổng lồ từ trong làn sương mù dày đặc sau lưng mỹ nhân lao ra, khí thế hung hăng.
Một lưỡi kiếm khổng lồ từ trên xuống dưới, giận dữ chém về phía A Minh. Chính là tộc trưởng Ninh. A Minh không thể tránh né, vốn đã cảm thấy khó thoát khỏi cái chết, nhưng kỳ lạ là Ninh càng đến gần A Minh, ánh đao càng chậm chạp và yếu ớt.
Trong lòng A Minh nhanh chóng lóe lên một ý nghĩ, chẳng lẽ chiếc cầu băng này sẽ làm suy yếu bọn họ?
Nhìn mỹ nhân đang cố gắng gượng dậy nhưng vẫn ngẩng đầu quan tâm về phía này, cô rút thanh kiếm được tìm thấy khi đào tẩu, dốc toàn lực nghênh chiến.
Quả nhiên, Ninh ra tay rất nhanh, nhưng vừa giáp mặt đã bị cô đánh rơi xuống cầu, rơi xuống biển. Không còn thời gian quan tâm đến những chuyện khác, A Minh lao tới ôm lấy mỹ nhân đang ngã xuống, vội vã hỏi: "Cô thế nào rồi?"
Mỹ nhân nở một nụ cười yếu ớt: "Những người khác đều chết rồi, tôi, tôi vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi nơi này nữa rồi."
Trái tim A Minh chùng xuống. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng đồng đội không ngừng gọi từ phía sau, cô quay đầu nhìn những người đang sốt ruột ở đầu cầu đối diện vẫy tay liên tục ra hiệu cho cô mau đi, rồi lại nhìn cơ thể đã tắt thở trong vòng tay mình.
Cô đột nhiên cảm thấy có chút nản lòng. Cô không muốn đi nữa. Giấc mơ này, hãy kết thúc ở đây thôi.
A Minh nhặt thanh kiếm nằm bên cạnh, đâm mạnh xuống mặt cầu.
"Lẻng xẻng lẻng xẻng~"
Những đường vân nứt vỡ nhanh chóng lan rộng trên mặt băng, rồi ầm một tiếng, một cột nước khổng lồ bắn lên, những tảng băng lớn nhỏ nổi chìm.
Cái lạnh và bóng tối cùng lúc ập đến. A Minh từ từ chìm xuống, liếc nhìn những vệt sáng lờ mờ trên đầu lần cuối, ôm chặt người trong lòng, chậm rãi nhắm mắt lại...