Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
16
Tôi cầm ly nước ấm, mặt dần đỏ lên.
Phong Trình cầm lấy bộ đề, bắt đầu giảng bài cho hai đứa.
Khiến Phong Diệc rất bất mãn: "Ai bảo anh giảng bài, em muốn chị Thư Ý giảng."
Phong Trình liếc một cái, Phong Diệc lập tức xìu xuống, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tôi nói nhỏ với Phong Trình: "Để em đi."
Anh lại nhìn tôi một cái, giọng đặc biệt dịu dàng: "Em nghỉ đi."
Nói xong, anh lại tiếp tục giảng bài cho hai đứa.
Tôi ngồi bên cạnh nghe rất chăm chú, giọng Anh của Phong Trình rất quyến rũ.
Tôi hoàn toàn đắm chìm trong đó, đến nỗi không để ý Phong Trình đột nhiên nhìn tôi: "Hiểu chưa?"
Tôi gần như gật đầu theo phản xạ: "Vâng vâng, hiểu rồi ạ."
Đột nhiên, hai đứa đối diện chụm đầu vào nhau cười rộ lên.
"Chị ơi, chị tự coi mình là học sinh rồi à?"
"Anh trai em hình như đã từng dạy chị thật."
Em gái tôi mở to mắt nhìn tôi: "Chị ơi, trước đây chị nói với em không phải như vậy..."
Tôi căng thẳng vội vàng đứng dậy, tìm cớ đi vào nhà vệ sinh.
Ở trong đó một lúc lâu, tôi mới đi ra.
Đi đến cửa, tôi lại nghe thấy Phong Trình đang nói chuyện của chúng tôi với hai đứa.
"Năm đó anh đăng tin tìm gia sư trên mạng của trường, thế là quen chị của các em."
"Chị các em biết anh là đàn anh khóa trên nên mặc cả với anh, từ 100 tệ một giờ xuống còn 20 tệ một giờ."
"Cuối cùng anh không những dạy học mà còn phải bù tiền mời cô ấy đi ăn."
Nghe đến đây, tôi lao ra ngay lập tức.
Tôi bịt chặt miệng Phong Trình: "Đừng nói nữa."
Bị phơi bày lịch sử đen tối trước mặt em gái thật quá xấu hổ.
Phong Trình quay đầu nhìn tôi, mắt ánh lên ý cười.
Tôi cúi đầu lườm anh, tay bị anh nắm lấy nhẹ nhàng kéo xuống.
"Được rồi." Anh cười khẽ, "Chúng ta đi ăn cơm thôi."
Kết quả là vừa ra khỏi cửa, tôi phát hiện em gái và Phong Diệc đã biến mất.
Tôi hỏi: "Phỉ Nhiên và Phong Diệc đâu rồi?"
Phong Trình vẻ mặt tự nhiên: "Chúng nó đi rồi."
"Hả?"
Tôi sững sờ, "Chúng nó không ăn cơm với chúng ta à?"
Phong Trình gật đầu: "Ừ, anh bảo chúng nó đi rồi."
Tôi lập tức hiểu ra điều gì đó, má có chút nóng lên.
"Vậy... chúng ta thì sao?"
Phong Trình cầm lấy cặp sách từ tay tôi, thản nhiên nói: "Chúng ta cũng đi thôi."
Giữa đường đi ngang qua trường cấp ba, tôi bảo Phong Trình dừng xe.
Tôi muốn vào trong xem, nhưng bị bảo vệ chặn lại không cho vào.
Chúng tôi đành đi dạo dọc theo con đường của trường.
Năm tôi học lớp 10, Phong Trình đã học lớp 12.
Tuy không quen biết, nhưng anh là nhân vật nổi tiếng trong trường, không ít cô gái theo đuổi.
Nghe nói anh rất lạnh lùng, chưa bao giờ thân thiết với con gái.
Lúc đó, ấn tượng của tôi về Phong Trình cũng chỉ dừng lại ở hình ảnh của anh trên bảng tin.
Sau này lên lớp 12, tôi tìm gia sư trên mạng, vô tình nói chuyện với anh, hạt giống mang tên "thích" trong lòng tôi mới lặng lẽ nảy mầm.
Tháng 10 trời cứ lạnh dần, gió có chút se lạnh.
Lá cây xào xạc, rơi xuống đầu tôi.
Tôi dừng lại để Phong Trình giúp tôi gỡ nó ra.
Nhìn động tác quen thuộc của anh, tôi cảm thấy dường như chẳng có gì thay đổi.
Tôi khẽ nói: "Phong Trình, em vẫn còn rất thích anh."
Nghe lời tôi nói, Phong Trình sững người.
Anh từ từ cúi đầu, đối diện với tôi.
Một lúc lâu sau, giọng anh có chút khàn: "Em nói thật chứ? Không phải vì thương hại anh à?"
Tôi nắm lấy tay anh, nhìn vào mắt anh.
"Phong Trình, trước đây chúng ta đều còn quá trẻ, bị lòng tự trọng níu kéo không chịu đối mặt, em không biết phải yêu anh như thế nào, càng không biết cách vun đắp cho tình cảm của chúng ta."
"Nhưng bây giờ em đã biết rồi, em phải yêu thương bản thân mình thật tốt thì mới có thể yêu người khác, anh có thể cho em một cơ hội nữa được không?"
Nói đến cuối, giọng tôi có chút nghẹn ngào.
"Em không muốn trốn tránh nữa, chúng ta kết hôn đi."
17
Sau khi quay lại với nhau, Phong Trình như biến thành một người khác.
Trước đây lạnh lùng trầm ổn, bây giờ không chỉ bám người mà còn thích làm nũng.
Chỉ cần không có tiết dạy là anh lại đến tìm tôi.
Ăn cơm, đi dạo phố, dù nhàm chán đến đâu cũng sẽ ở bên tôi.
Đương nhiên đôi khi, anh sẽ nhân cơ hội đề nghị ở lại qua đêm.
Tôi đều đồng ý tất cả.
Vì tôi rất nhớ anh, và cả cơ thể trưởng thành đó.
Sự tiếp xúc sau năm năm dường như đã thổi bùng ngọn lửa trong cơ thể.
Cháy mãi không tắt.
Trong lúc tôi và Phong Trình đang mặn nồng.
Phong Diệc lại rất đau khổ, có hôm nửa đêm nhắn tin cho tôi:
[Chị dâu ơi, xin chị hãy quản anh trai em đi.]
[Không phải người ta nói trái tim của những người đang yêu sẽ đặc biệt mềm yếu sao? Nhưng kỳ thi cuối kỳ anh ấy chẳng cho em qua môn nào cả!]
Tôi vốn định an ủi cậu ta, nhưng điện thoại đã bị Phong Trình lấy đi, anh gửi cho cậu ta một đoạn ghi âm.
"Phong Diệc, mày còn quậy nữa là anh nói chuyện mày rớt môn cho ba mẹ biết đấy."
Sau khi tin nhắn thoại được gửi đi, Phong Diệc gửi lại hơn chục sticker suy sụp.
Sau đó không còn làm phiền chúng tôi nữa.
Phong Trình đặt điện thoại lên bàn, ôm tôi ngủ tiếp.
Dưới ánh đèn ngủ ấm áp, tôi lặng lẽ ngắm nhìn ngũ quan tinh tế, ưu tú của anh.
Không ngờ đã nhìn bao nhiêu năm như vậy mà vẫn đỏ mặt tim đập.
Phong Trình đột nhiên mở mắt, hôn lên chóp mũi tôi: "Sao thế?"
Tôi rúc vào lòng anh, cọ cọ.
"Không ngủ được à?" Giọng anh trầm ấm.
Tôi lắc đầu, không nói gì.
Phong Trình cười khẽ, hơi thở ấm nóng phả vào cổ tôi: "Không ngủ được thì chúng ta làm chút vận động giúp ngủ ngon nhé?"
Tôi vội bịt miệng anh lại: "Anh đừng nói nữa."
Tôi ngượng ngùng muốn xoay người, lại bị bàn tay to lớn của anh giữ lại, anh hôn lên lòng bàn tay tôi: "Em không muốn à?"
"Không muốn!"
Phong Trình cười trầm, hơi thở nóng rẫy lướt trên cổ tôi.
"Nhưng anh muốn, cưng à."
"Em vẫn chưa cho anh ăn no đâu."
Nói xong, anh không cho tôi cơ hội nói nữa.
Thân hình anh đè xuống.
Đêm nay đặc biệt dài.
18
Nửa năm sau, tôi đưa Phong Trình về ra mắt mẹ và em gái.
Hai người vốn còn lo tôi sẽ đi vào vết xe đổ, nên đã đưa ra một vài thử thách cho Phong Trình.
Không ngờ chỉ sau ba lần gặp mặt đã bị anh chinh phục hoàn toàn, mẹ tôi bắt đầu giục tôi cưới: "Đàn ông tốt không có nhiều đâu, con đã làm mất một lần rồi, đừng để mất lần nữa!"
Em gái cũng nói: "Chị ơi, lần này chúng ta về nhà họ Phong lại có thể làm chị em dâu rồi."
Sau đó, Phong Trình đưa tôi về ra mắt bố mẹ anh.
Tôi mới biết, người nhà anh vẫn luôn biết đến sự tồn tại của tôi, nhưng không biết tại sao năm đó chúng tôi lại chia tay.
Mẹ Phong Trình nắm lấy tay tôi, mắt rưng rưng, liên tục lặp lại một câu: "Sau này hãy sống thật tốt nhé."
Từ nhà anh ra, Phong Trình kéo tôi thẳng đến Cục Dân chính.
Tôi ngơ ngác đi đăng ký kết hôn với anh, rồi về nhà.
Trong lòng thầm nghĩ có phải quy trình đã sai ở đâu đó không?
Khoảnh khắc mở cửa bước vào phòng, tôi mới biết anh đã chuẩn bị tất cả.
Cánh hoa hồng và bóng bay đủ màu sắc trải đầy sàn, cùng với bạn bè và người thân đã chờ sẵn trong phòng khách.
Phong Trình quỳ xuống cầu hôn tôi: "Hứa Thư Ý, em có đồng ý để anh trở thành chồng của em không?"
Chưa đợi anh nói hết lời tỏ tình, tôi đã cảm động đến mức ôm chầm lấy anh, hét lớn: "Em đồng ý!"
Phong Diệc đứng bên cạnh cầm điện thoại quay phim không nhịn được lẩm bẩm: "Làm gì có chuyện đăng ký kết hôn trước rồi mới cầu hôn chứ, chị dâu dễ dụ quá đi."
Em gái tôi, người đang cảm động đến mức rối tinh rối mù, quay lại đấm cho bạn trai một cái: "Chị em vui là được, anh im đi!"
Phong Diệc đau đớn xoa xoa cánh tay, rồi lại như một tên nịnh bợ ôm lấy em gái tôi, hướng ống kính về phía chúng tôi.
"Chị dâu, anh, nhìn em này."
Chúng tôi đồng loạt nhìn về phía cậu ta.
Theo một tiếng "tách".
Hạnh phúc của chúng tôi đã được ghi lại.
Ngày cưới, Phong Trình kéo một chiếc vali đột nhiên đi đến bàn nhận tiền mừng.
"Đi mừng, 88 vạn."
Mọi người đều ngây người.
Tôi đang đợi trong phòng cũng ngây người.
Sau khi anh quay lại, tôi không nhịn được trách yêu: "Anh đi mừng làm gì chứ?"
Anh cười cười, cúi xuống ôm tôi hôn một cái: "Là anh đã hứa với em."
...
Một ngày nào đó của sau này.
Phong Trình dùng điện thoại của tôi đặt vé máy bay, đột nhiên phát hiện ra nhiều năm trước tôi đã đặt một vé máy bay đến Anh.
Anh đứng sững tại chỗ, rồi đột nhiên xông vào phòng tắm: "Năm đó, em đã đến tìm anh?"
Động tác rửa mặt của tôi khựng lại, rồi gật đầu: "Vâng."
Phong Trình nhìn tôi, hốc mắt hơi đỏ lên.
Anh ôm chầm lấy tôi, giọng nói run rẩy.
"Vậy là anh không cảm nhận sai, em không nỡ rời xa anh..."
Đúng vậy, tôi không nỡ rời xa anh.
Khi tôi vừa hạ cánh xuống London, tôi nhận được điện thoại từ giáo viên của em gái, nói rằng nó đột nhiên ngất xỉu ở trường, đã được đưa đi cấp cứu, thế là tôi lại vội vã quay về.
Mà ngày hôm đó, Phong Trình vừa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, ở lại bệnh viện hai tuần mới được xuất viện, từ đó cho đến khi tốt nghiệp mới về nước nhận công tác.
Tôi đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Không ngờ, chúng tôi lại gặp lại nhau vào một ngày nào đó.
(Hết)