Mùa Hè Không Nghe Thấy Tiếng Ve - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Con đ* thối! Đồ tiện nhân! Sao mày còn chưa đi chết đi!"


Triệu Thiến kiên cường căng mặt, khuôn mặt trái xoan sưng đỏ lên trông thấy.


Cảnh sát ngăn lại, nói với bà ta về mức độ nghiêm trọng của sự việc, Triệu Thiến bắt buộc phải bồi thường thiệt hại cho tôi, nếu không sẽ có nguy cơ ngồi tù.


Mẹ của Triệu Thiến bế con trai nhỏ cười lạnh: "Nhiều nhất là hai trăm tệ, đồng ý thì lấy không thì thôi! Không lấy thì cho nó đi tù, nhà tôi một xu cũng không chi!"


Tôi không nghe được họ nói gì, chỉ thấy mẹ tôi tức đến run người, tôi vội nắm lấy tay bà, bảo bà đừng kích động.


Thái độ vô lý của mẹ Triệu Thiến đã chọc giận cảnh sát, ông nói: "Bà không chịu đưa, họ có thể kiện ra tòa, xin cưỡng chế thi hành án."


Mẹ của Triệu Thiến cười khẩy một tiếng, quay đầu nhìn tôi: "Nó sắp thi đại học rồi nhỉ, các người muốn kiện thì cứ kiện đi! Dù sao tôi kéo được bao lâu thì kéo. Không phải nó không có ốc tai điện tử thì không nghe được à, mấy tháng còn lại cũng đừng đi học nữa, đừng hòng thi đại học!"


Mẹ tôi tức đến hét lên một tiếng, lao vào định đánh người, tôi và cảnh sát vội vàng ngăn bà lại.


Rất lâu sau này, tôi mới biết mẹ của Triệu Thiến đã nói gì.


Lúc đó mới hiểu, có những sự độc ác, được di truyền.


12


Nhà họ Triệu không chịu bồi thường, Triệu Thiến không đến lớp học buổi chiều, bị cảnh sát đưa đi tạm giam ngay.


Trước khi bị cảnh sát đưa đi, cô ta rưng rưng nước mắt nhìn Lục Minh đứng sau đám đông, ánh mắt Lục Minh thoáng chút dao động rồi khó khăn né tránh cô ta.


13


Ngày hôm sau, tôi mặt mày bầm tím, vừa vào lớp đã thấy Trương Hâm nháy mắt với tôi, cười không ra cười mà nhìn tôi.


Tôi ngơ ngác đặt cặp sách xuống, sờ trong hộc bàn thấy một bữa sáng quen thuộc.


Bánh bao chiên và sữa đậu nành, tôi đã ăn gần hai năm.


Trương Hâm một tay chống cằm, liếc xéo tôi: "Bánh bao cúng ngon thế này cơ mà, cậu mau ăn ngay cho nóng đi."

Tôi lườm cậu ấy một cái, dù không nghe được, chỉ cần nhìn vẻ mặt âm dương quái khí của cậu ấy là biết cậu ấy không nói lời tốt đẹp.


Tôi đáp lại cậu ấy một câu: "Nhà ai mà không có bữa sáng? Tôi không cần ăn đồ của người khác."


Tôi tiện tay rút mẩu giấy đè dưới bánh bao ra.


Trên đó viết: "Thục Di, xin lỗi đã để cậu phải chịu khổ. Tớ sẽ quay về bên cậu yêu thương cậu thật tốt, cậu tha thứ cho Triệu Thiến được không? Nếu cậu không rút đơn kiện, cuộc đời của cô ấy sẽ bị hủy hoại!"


Sáng sớm mà thấy thứ ghê tởm thế này thật mất cả ngon miệng!


Tôi suýt nữa thì văng tục, Lục Minh rốt cuộc tự tin đến mức nào? Mới nghĩ rằng tôi không rút đơn kiện là vì anh ta?


Anh ta nghĩ mình là ai?  Có thể khiến tôi từ bỏ số tiền bồi thường xứng đáng, từ bỏ kỳ thi đại học và cuộc đời của mình, mà sự đền bù duy nhất lại là anh ta quay về bên tôi?


Thật sự quá ghê tởm!!


Tôi vơ lấy bữa sáng, nhanh chóng chạy xuống hàng ghế cuối lớp, vung tay ném bữa sáng vào thùng rác!


Một tiếng "loảng xoảng", sắc mặt Lục Minh tái mét, vô cùng khó coi.


14


Lục Minh liên tục làm phiền tôi mấy ngày liền.


Anh ta liên tục chuyền giấy, viết những lá thư dài dòng để cố gắng 'cảm hóa' tôi.


Những mẩu giấy và lá thư này sẽ xuất hiện dưới cốc nước của tôi, trong sách của tôi, trong hộp bút của tôi.


Thật ghê tởm không thể phòng bị.


Trương Hâm giúp tôi vo tròn những lá thư rồi ném đi, cậu ấy lấy điện thoại ra nói một câu, rồi chuyển giọng nói thành văn bản cho tôi xem.


"Bạn cùng bàn, cậu phải học hành chăm chỉ vào."


Tôi lườm cậu ấy một cái: "Cậu thấy tôi để ý đến cậu ta lúc nào à? Cậu giúp tôi tóm tắt lại trọng tâm của buổi học chiều hôm qua đi."


Mấy ngày nay Trương Hâm đều mang điện thoại để giao tiếp với tôi, nói cho tôi biết những điểm chính của bài giảng. Đôi khi chúng tôi ngồi gần nhau hơn một chút, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt như gai đâm sau lưng.


Giờ thể dục giữa giờ, Lục Minh chặn tôi ở cửa nhà vệ sinh nữ, anh ta lộ vẻ cầu xin giơ điện thoại trước mặt tôi.


"Châu Thục Di, tôi xin cậu đấy, cậu xem đi."


"Thiến Thiến rất đáng thương, mẹ cô ấy đối xử với cô ấy rất tệ, cô ấy là một cô gái đặc biệt dịu dàng và lương thiện, cô ấy không cố ý làm tổn thương cậu đâu. Cô ấy chỉ là đặc biệt không có cảm giác an toàn."


"Tôi xin cậu đấy, mẹ cô ấy căn bản không thể lấy tiền ra cứu cô ấy được. Cậu học giỏi như vậy, không nghe được cũng không ảnh hưởng nhiều."


"Cô ấy đã bị giam bốn ngày rồi cũng đủ để cậu hả giận rồi chứ, cậu có thể đừng độc ác như vậy được không! Thấy chết không cứu!"


Tôi liếc qua, một cơn tức giận bùng lên trong đầu!


Lục Minh dường như đổ hết lỗi bất hạnh của Triệu Thiến lên đầu tôi, rõ ràng tôi mới là nạn nhân, rõ ràng tôi chỉ đang tranh đấu cho khoản bồi thường mà mình đáng được nhận!


Nhưng trong mắt anh ta, tôi lại trở thành kẻ tội đồ!


Tôi lạnh lùng nhìn Lục Minh: "Mẹ của Triệu Thiến đối xử không tốt với cô ta là do tôi gây ra à? Có liên quan gì đến tôi?"


"Là tôi bảo cô ta bắt nạt tôi, giẫm nát máy trợ thính của tôi à?"


"Một máy trợ thính mười mấy vạn, anh bảo tôi tha thứ, ai bồi thường tiền cho tôi?!"


"Tôi học giỏi, thì đáng đời phải chịu cảnh không nghe được bài giảng hai tháng trước kỳ thi đại học à?!"


Tôi đẩy Lục Minh ra, ác độc mắng: "Anh đúng là giỏi lấy của người khác làm quà, thật ghê tởm! Người xui xẻo không phải là anh, anh dựa vào đâu mà bắt tôi phải tha thứ!"


Tôi bị Lục Minh chất vấn.


Nạn nhân là tôi đây không chịu thiệt hại mười mấy vạn, không tha thứ cho cô ta thì là độc ác!


Tôi dứt khoát nói: "Hoặc là bồi thường tiền, hoặc là cô ta ngồi tù mọt gông, không cho tôi công bằng thì tôi sẽ kiện đến cùng!"


Lục Minh không thể tin được mà nhìn tôi, tôi đi thẳng qua anh ta về lớp.


Sau lần này, anh ta không còn đến làm phiền tôi nữa.


Vài ngày sau, tôi nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, bảo tôi thứ bảy đến đó một chuyến.


Triệu Thiến đã nộp tiền bồi thường, tám vạn tệ.


15


Tôi nhận được 12 vạn tiền bồi thường, ngay lập tức đến bệnh viện hẹn lịch phẫu thuật.


Vì là học sinh cuối cấp, bác sĩ đặc biệt quan tâm, sắp xếp cho tôi phẫu thuật khẩn cấp.


Vốn dĩ ca phẫu thuật cần nằm viện một tuần, chỉ sau bốn ngày, tôi đã trở lại trường học.


Cuối cùng tôi cũng có thể nghe được âm thanh.


Tôi đeo máy trợ thính mới vào lớp, ánh mắt của các bạn học đều tập trung vào tai tôi, ánh mắt của họ đều có chút kỳ lạ.


Trương Hâm ghé lại gần, lặng lẽ nói với tôi: "Cậu đoán xem tại sao mọi người lại nhìn cậu như vậy không?"


Tôi do dự một chút: "Có lẽ mọi người chưa từng thấy loại ốc tai này?"


Trương Hâm lườm tôi một cái, tiết lộ bí mật: "Tiền bồi thường của Triệu Thiến là do Lục Minh trộm của nhà, mấy hôm trước mẹ anh ta còn đến trường làm ầm lên một trận."


Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt "cậu thật may mắn": "May mà cậu đã đi phẫu thuật không có ở đây."


Tôi tặc lưỡi hai tiếng, Lục Minh đối với Triệu Thiến là tình yêu đích thực rồi.


Mẹ Lục Minh đến trường làm ầm lên một trận, khiến "công trạng vĩ đại" của anh ta ai cũng biết, mọi người phong anh ta là chiến thần tình yêu.


Nhưng chuyện này không liên quan gì đến tôi.


Lúc nằm viện tôi đã tổng hợp rất nhiều kiến thức chưa hiểu, chỉ chờ về trường để nhờ thầy cô giải đáp.


Tôi rút một tờ đề Vật lý ra nói với Trương Hâm: "Tớ phát hiện lần trước cậu nói với tớ một điểm sai rồi, cậu xem tớ giải thế này..."


Trương Hâm nhìn tôi, như đang nhìn một gã đàn ông không hiểu phong tình. Cậu ấy ai oán thở dài một tiếng, đành phải tập trung vào bài thi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo