Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1.
Khi hệ thống đưa tôi xuyên vào thế giới này,
Phản diện – người được cho là trụ cột giữ vững đường dây số phận cả thế giới.
Anh ta đã 34 tuổi và có một cậu con trai khoảng mười tuổi.
Còn tôi, vừa tỉnh dậy khỏi giấc ngủ sâu,
Mọi thứ đều mù mờ, trí nhớ sạch trơn.
Tôi chỉ biết mình tên là Hứa Nặc, năm nay 23 tuổi –
Cũng là do hệ thống vừa mới nói cho tôi biết.
Ngoài ra, nó còn không ngừng dặn dò về mức độ nguy hiểm của phản diện,
Cảnh báo tôi đừng đi vào vết xe đổ của những kẻ từng đến trước,
Vừa xuyên vào thế giới là đã mất mạng.
Hệ thống nói phản diện tên là Tần Cận Nam,
Là người đứng trên đỉnh cao quyền lực và tài phú của cả thế giới.
Tàn nhẫn, độc ác, như một con mãnh thú phát cuồng.
Thứ duy nhất anh ta còn để tâm đến, có lẽ chỉ là cậu con trai nhỏ của mình.
Tôi nhìn chằm chằm vào mình trong gương, trầm ngâm rất lâu.
Cuối cùng chỉ khẽ nói một câu:
“Tôi không thấy bản thân có điều gì đặc biệt… khiến anh ta phải nhìn tôi bằng con mắt khác.”
Hệ thống im lặng nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, nó mới chậm rãi nói đầy hàm ý:
“Cô là cơ hội cuối cùng. Nếu ngay cả cô cũng không thể…”
Nhưng nó ngưng lại giữa chừng, rồi như thể tự thuyết phục mình:
“Không, nhất định cô sẽ làm được.”
2.
Những lời cảnh báo lặp đi lặp lại của hệ thống hoàn toàn không sai.
Bởi vì ngay khi tôi vừa xuyên tới thế giới này, còn đang vắt óc nghĩ cách để từ xa nhìn thấy Tần Cận Nam một lần, tôi đã bị mấy gã vệ sĩ to lớn, vạm vỡ đi phía sau anh ta phát hiện.
Tần Cận Nam mặc toàn thân đồ đen, chiếc áo khoác dài khoác hờ trên vai.
Anh ta đang đứng trước cổng trường, chờ con trai tan học, ánh mắt anh ta không liếc về phía tôi dù chỉ một lần.
Tôi nhìn nửa khuôn mặt lạnh lùng sắc bén của anh từ bên cạnh, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ không thể kiểm soát, một cảm xúc khiến người ta buồn đến mức muốn rơi nước mắt.
Tôi ngây người ra tại chỗ mà chẳng hiểu vì sao.
Thậm chí không nhận ra đám vệ sĩ của anh ta đã tiến lại gần từ lúc nào.
Khi bị ném mạnh vào góc tường, cơn đau nhức bùng lên từ khắp cơ thể.
Tên vệ sĩ với gương mặt hung tợn cúi người,
Trước khi rời đi, còn ném lại một câu cảnh cáo: “Đừng nhìn vào thứ không nên nhìn.”
Hắn liếc tôi một cái, ánh mắt lạnh lẽo, đầy khinh miệt khi thấy tôi nằm sóng soài dưới đất.
“Lần sau còn dám, sẽ không đơn giản như hôm nay đâu.”