Mười Năm Sau, Tôi Lại Đứng Trước Anh - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

6.

Tôi cụp mắt xuống, không buồn nhìn những dòng chữ đang hả hê chế giễu nữa.

Chỉ lặng lẽ nhìn những vết thương rớm máu trên người mình.

Nhưng trái với tất cả dự đoán của bọn họ.

Người chủ động đến tìm tôi lần nữa, lại chính là con trai của Tần Cận Nam.

Tôi không biết cậu bé tìm ra tôi bằng cách nào.

Tôi chỉ biết, sáng hôm đó, khi tôi đẩy cánh cửa căn phòng trọ rẻ tiền, đã thấy cậu bé đeo ba lô, đứng một mình trước cửa phòng tôi.

Nhìn khuôn mặt ấy, lạnh nhạt và xa cách, giống hệt cha mình, tôi bất giác khựng lại.

Cậu bé hơi ngẩng đầu, đôi mắt thẳng tắp nhìn vào mặt tôi.

“Cô là ai?” Cậu hỏi nhỏ.

Thật kỳ lạ.

Rõ ràng là cậu chủ động đến tìm tôi, nhưng câu đầu tiên lại là một câu chất vấn.

“Tôi tên là Hứa Nặc.” Dù vậy, tôi vẫn nghiêm túc trả lời.

Ngay khi tôi vừa nói dứt lời,

Lông mày cậu bé nhíu chặt lại, đầy cảnh giác.

7.

Những dòng chữ trắng trước mắt tôi vẫn không hề ngừng lại.

Ngay khi tôi vừa dứt lời, hàng loạt tiếng cười chế nhạo đồng loạt hiện ra.

【Hệ thống là buông xuôi hẳn rồi sao?】

【Từng thử tìm người có ngoại hình giống】

【Từng thử tìm người có tính cách tương tự】

【Lần này là lần đầu tiên, trắng trợn đưa hẳn một người trùng tên vào thế giới luôn.】

【Hệ thống đúng là không sợ phản diện ca nổi điên…】

【Chẳng khác nào muốn đem người đến thẳng trước mặt phản diện ca, rồi nói: Anh muốn “Hứa Nặc”, tôi đã mang “Hứa Nặc” về cho anh rồi…】

Trái ngược với những dòng chữ náo nhiệt đầy giễu cợt đó,

Cậu bé trước mặt tôi chẳng hề có chút biểu cảm nào.

Cậu chỉ điềm tĩnh mở miệng:

“Tôi tên là Hứa Niệm.”

Nói xong, ánh mắt cậu càng trở nên chăm chú,

Như thể đang quan sát, chờ đợi phản ứng từ tôi.

Hứa Nặc… Hứa Niệm…

Tên của cậu ấy và tôi, thực sự quá giống nhau.

Kết hợp với những gì đám chữ trắng kia đang ngụ ý…

Có lẽ, người vợ đã khuất của Tần Cận Nam, tên là Hứa Nặc.

8.

Nhưng trong đầu tôi chỉ là một khoảng trống trắng xóa.

Tôi không thể phản ứng theo cách mà Hứa Niệm đang mong đợi.

Ánh mắt cậu ấy ban đầu rực cháy như thiêu đốt, dần dần trở nên lạnh lẽo.

Một người đàn ông trung niên mặc vest, vóc dáng cao lớn, từ phía thang máy vội vàng chạy đến.

Ông ta cao hơn Hứa Niệm nửa cái đầu, nhưng lại cúi người thấp xuống trước mặt cậu, giọng nói mang theo vẻ khẩn thiết:

“Thiếu gia, xe đang đợi dưới lầu.”

“Sắp trễ học rồi.”

Hứa Niệm khẽ rũ hàng mi đen dài, như thể đang thất vọng, rồi dứt khoát quay người, định rời đi.

Nhưng khi xoay người, cậu lại hơi khựng lại một chút, lông mày khẽ nhíu.

Cậu nhìn về phía khung cửa kính đối diện hành lang, nói: “Cô nên đi xử lý vết thương của mình đi.”

Tôi nhìn theo ánh mắt cậu, quay sang tấm kính phản chiếu,

Thấy băng vải thô sơ quấn quanh cánh tay và chân phải của mình.

Từ lúc xuyên vào thế giới này, hệ thống chưa từng cho tôi bất kỳ “bàn tay vàng” nào.

Số tiền ít ỏi tôi có chẳng đủ ăn, ở còn khó khăn, nói gì đến chuyện đến bệnh viện điều trị.

Hứa Niệm đã rời đi, ánh mắt tôi vẫn còn dừng lại trên mặt kính, nhìn khuôn mặt mờ nhòe của chính mình phản chiếu trong đó.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo