Muốn Giả Mạo Tôi? Mơ Đi - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1.


Thấy bạn cùng phòng Lâm Tịnh đổi sang kiểu tóc gợn sóng lớn giống hệt tôi, cô bạn thân cuối cùng cũng không nhịn được mà "xả s úng" vào cô ta!


"Lâm Tịnh, cậu bị bệnh à? Đồ con vẹt, ngày nào cũng b ắt ch ước Dư Dư thì thôi đi, bây giờ đến kiểu tóc, cách ăn mặc cũng y chang, cậu làm ai thấy gh ê t ởm vậy!"


Thật lòng mà nói, cảm giác có một người suốt ngày b ắt ch ước mọi thứ của mình thật sự rất khó chịu.


Các bạn cùng phòng đã nhắc nhở cô ta không dưới một lần, bảo cô ta hãy nhìn nhận ưu điểm của bản thân, đừng đi b ắt ch ước người khác.


Nhưng Lâm Tịnh thì cứ như "lợn ch ếc không sợ nước sôi".


Lần này cũng vậy.


Đối mặt với lời chất vấn của cô bạn thân Lục Tuyết Vi, cô ta vuốt lọn tóc xoăn của mình, nói:


"Ai cũng có quyền theo đuổi cái đẹp, gần đây tôi thích kiểu tóc gợn sóng lớn thì sao nào?"


"Chẳng lẽ kiểu tóc này có khắc tên Ôn Dư à, ngoài cô ấy ra người khác không được uốn sao? Mấy người đừng có í ch k ỷ quá!"


Rõ ràng là cô ta sai, giờ lại quay sang c ắn ngược lại.


Tôi không thể nhịn được nữa.


Ngay khi tôi định lên tiếng, trước mắt bỗng hiện lên một dòng bình luận bay:


【Nữ phụ mau tỉnh lại đi, cô ta không phải muốn b ắt ch ước cô, mà là muốn thay thế cô đấy!】


【Chờ đến khi tiến độ b ắt ch ước đạt 100%, thân phận bạch phú mỹ của nữ phụ sẽ trở thành của cô ta, bây giờ thanh tiến trình đã được 80% rồi.】


【Điều đáng sợ nhất là, nữ chính cố tình v ay n  ặng l  ãi qua app bằng ảnh kh   oả th  ân, chờ đến khi khoản vay quá hạn, nữ phụ không chỉ phải gánh món nợ c  ắt c  ổ, mà còn bị đuổi học vì ả  nh n  óng lan truyền khắp nơi!】


Trước đây tôi chỉ nghĩ Lâm Tịnh đơn thuần là một con vẹt thích b ắt ch ước, không ngờ cô ta lại có t âm đ ịa đ ộc á c đến vậy.


Ngay lập tức, trong đầu tôi đã có kế hoạch.


Tôi vỗ vai Lục Tuyết Vi bên cạnh,


"Không sao đâu, vừa hay kiểu tóc này tôi cũng chán rồi."


"Nhưng mà cô ta..."


Lục Tuyết Vi có lẽ định nói, dù tôi có đổi kiểu tóc thì Lâm Tịnh chắc chắn vẫn sẽ b ắt ch ước theo.


"Vi Vi à, chẳng phải bạn học Lâm Tịnh đã nói rồi sao? Cô ấy chỉ thích tóc xoăn thôi, tuyệt đối không phải cố tình b ắt ch ước tôi đâu!"


Lúc này mọi người đều đang ăn cơm trong nhà ăn, tôi cố tình nói to hơn.


Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía chúng tôi, Lâm Tịnh ngoài khuôn mặt ra thì mọi thứ khác đều giống hệt tôi.


Mọi người đều "nhìn thấu nhưng không nói toạc ra", chỉ là ánh mắt nhìn cô ta có thêm vài phần kh inh b ỉ.


Lâm Tịnh là người sĩ diện nhất, bị nhiều người nhìn như vậy, mặt cô ta không còn chỗ để giấu.


Cô ta bĩu môi, lẩm bẩm một câu:


"Ra vẻ cái gì chứ, sớm muộn gì cũng cho cô biết tay!"


Nói xong, cô ta quay người rời khỏi nhà ăn.


Lục Tuyết Vi huých tay tôi:


"Cậu định tha cho cô ta như vậy à?"


Tôi mỉm cười:


"Thế tớ còn làm gì được nữa, cô ta có ph ạm ph áp đâu."


"Ít nhất cũng phải m ắng cho cô ta một trận cho hả giận, đồ con vẹt mà còn dám v ênh v áo!"


"Chấp nh ặt với loại người đó thì m ất giá lắm," tôi an ủi Lục Tuyết Vi


"Thôi nào, bảo bối Vi Vi của chúng ta xinh đẹp thế này, tức giận mà có nếp nhăn thì thiệt thòi quá."


Lục Tuyết Vi bị tôi ch ọc cười, cô ấy dặn đi dặn lại tôi đừng cho Lâm Tịnh sắc mặt tốt, kẻo cô ta lại được đằng chân lân đằng đầu.


Tôi không sợ cô ta b ắt ch ước, chỉ sợ cô ta không b ắt ch ước mà thôi.


Buổi chiều không có tiết, tôi nói với Lục Tuyết Vi là muốn đi đổi kiểu tóc.


Cô ấy giơ cả hai tay hai chân tán thành.


Sau khi rời trường, tôi đến biệt thự mà bố mẹ đã mua cho tôi.


Trước khi khai giảng, bố mẹ lo tôi ở ký túc xá không quen nên đã chi hai mươi triệu mua một căn biệt thự gần đó.


Nghĩ đến bộ mặt v ênh v áo của Lâm Tịnh, tôi không còn do dự nữa.


Cầm tông đơ lên, tôi cạo trọc mái tóc dài mà mình đã chăm sóc suốt 18 năm!


Các dòng bình luận bay liên tục hiện lên.


【Vãi chưởng! Nữ phụ đang làm cái quái gì vậy? Tự c ạo tr ọc đầu để tr ả th ù nữ chính à?】


【Chắc là biết nữ chính sắp c ướp thân phận của mình nên mặc kệ luôn rồi?】


【Nói thật thì tỷ lệ khung x  ương đầu của tiểu thư rất chuẩn, dù c ạo trọc vẫn đẹp, tiếc là làm thế này chẳng khác nào dâng không thanh tiến trình cho nữ chính.】


2


Khi tôi đội mái tóc giả màu hồng trở về ký túc, sắc mặt Lâm Tịnh lập tức biến đổi, chất vấn ngay tại chỗ:


“Ôn Dư, đang yên đang lành sao lại đổi kiểu tóc?”


“Còn nhuộm cái màu loè loẹt này nữa, đúng là bôi xấu trường học, mau đi đổi lại đi!”


Tôi khẽ nhếch môi: “Tôi đổi kiểu tóc thì liên quan gì đến cậu? Với lại, trong trường có điều luật nào cấm sinh viên nhuộm tóc hồng à?”


Biết mình không có lý, Lâm Tịnh liền đổi giọng: “Tôi đâu nói trường cấm, chỉ là màu hồng… không hợp với cậu.”


Vừa nghe thế, Lục Tuyết Vi lập tức lao ra bênh vực tôi:


“Cậu bị làm sao thế? Bạn tôi đẹp sẵn từ trong trứng, tới lượt cậu chỉ trỏ à! Màu hồng đúng là kén người thật, nhất là không hợp với loại… dân bản địa châu Phi như cậu!”


Dòng chữ bay lại xuất hiện.


【Cái miệng của cô bạn thân đúng là lợi hại, nữ chính tức đến tái mét mặt, cười xỉu!】


【Bảo sao cô ta nhảy dựng lên, tiền vay online đã xài hết, giờ tài khoản chỉ còn hơn hai trăm.】


【Haha buồn cười chết mất, nữ chính: đổi – không đủ tiền; không đổi – công cốc!】


【Thôi được, tôi xin rút lại, nữ phụ đúng là rất biết đánh vào tâm lý người khác.】


Ồ, không ngờ lại thu hoạch thêm được thông tin thú vị.


Thế nhưng tôi vẫn đánh giá thấp quyết tâm muốn thay thế tôi của Lâm Tịnh.


Hôm sau, khi tôi đang chọn tóc giả trong biệt thự thì điện thoại nhận được tin nhắn của Lục Tuyết Vi.


“Dư Dư, bao giờ cậu về trường vậy?”


Kèm theo đó là mấy bức ảnh:


“Không chịu nổi nữa, tớ sắp cười chết luôn rồi! Cái người bắt chước kia nhuộm tóc hồng giống cậu, nhìn y như khỉ đột mặc váy, xấu đến mức động đất cũng phải chùn lại!”


Trong ảnh, Lâm Tịnh đội mái tóc hồng rực như con hồng hạc!


Hóa ra hôm nay cô ta bỏ ra ba mươi hai tệ tám xu mua một hộp thuốc nhuộm, lại đi mượn máy duỗi tóc của bạn cùng phòng khác.


Vật lộn suốt mấy tiếng, cô ta mới làm được kiểu tóc giống mái giả của tôi… được chừng bảy phần.


Khóe môi tôi khẽ cong.


Tôi lấy từ giá trưng bày xuống một bộ tóc giả xoăn sóng lớn màu đen và đội lên.


Không biết khi nhìn thấy kiểu tóc mới của tôi, Lâm Tịnh sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ?


Khi tôi đội mái tóc giả xoăn sóng lớn màu đen quay lại ký túc, Lâm Tịnh đang đứng trước gương vừa nhe răng vừa kéo mái tóc hồng của mình.


Thuốc nhuộm rẻ tiền rõ ràng không giữ màu tốt, phần đuôi tóc đã ngả vàng khô xác.


“Dư Dư, cuối cùng cậu cũng về rồi!”


Nghe tiếng tôi, cô ta lập tức tạo dáng mà mình nghĩ là đẹp nhất: “Xin lỗi nha Ôn Dư, tôi cũng thấy màu hồng đẹp lắm, nên…”


Nhưng khi ánh mắt cô ta chạm vào “kiểu tóc mới” của tôi, đồng tử lập tức co lại: “Cậu… cậu lại đổi kiểu tóc nữa?!”


Tôi khẽ vuốt phần đuôi tóc giả, thản nhiên nói:


“Ngẫm lại thì, cậu nói đúng, màu hồng quá chói mắt, vẫn là màu đen hợp với tôi hơn.”


“Ôn Dư, cậu…”


Lâm Tịnh tức đến mức toàn thân run lên, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời.


Lục Tuyết Vi không quên bồi thêm một đòn:


“Bạn Lâm Tịnh, sao cậu không cười nữa rồi? Hay là bản tính vốn không thích cười?”


【Chị em này đúng là hiểu tinh túy của Trấn học, diễn nhập vai mượt thế này, cười chết mất!】

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo