Nam Chính Không Ngọt Như Tôi Nghĩ - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1.

Sau kỳ thi đại học, để giúp tôi thoát khỏi á//m ả//nh bị b//ắt n//ạt, em gái dẫn tôi đi chơi trò nhập vai xuyên sách.


"Nghe nói trò này an toàn lắm, ai chơi rồi cũng khen hay, còn có hai người chơi đã mang cả nam chính và nam phụ về thực tế để lấy làm chồng rồi đấy."


Lục Lê hào hứng nói tiếp: "Chị ơi, em đã nhờ tác giả sắp xếp cho chị một nam chính mới, là một cậu em 'cún con' vai rộng eo hẹp chân dài. Hơn nữa, nhân vật của chị là 'bé cưng của cả truyện', tất cả mọi người trong đấy đều sẽ yêu quý chị."


Vừa tưởng tượng cậu em "cún con" ngoan ngoãn gọi tôi là chị, tôi vừa lướt qua giới thiệu nhân vật mình sắp đóng: "Nữ chính: Thẩm Vân Tích. Nam chính: Nghĩa đệ của Hoắc Tư Viễn..."


"Vậy nhân vật của em là ai?" Tôi ngẩng đầu hỏi.


Lục Lê ra vẻ bí ẩn: "Đến lúc đó chị sẽ biết, xem chị có đoán ra em không."


Tiếp đó, một âm thanh điện tử vang lên trong đầu tôi: "Đếm ngược xuyên sách: ba, hai, một."


Sau một cơn choáng váng, mở mắt ra lần nữa, một đôi mắt đen sâu thẳm ở ngay trước mặt, dưới mi mắt hẹp dài là sự u u//ất tối tăm.


Tôi vậy mà lại đang nằm hờ trong lòng một người đàn ông, còn h//ôn hắn.


Ừm... mềm thật, nhưng mà hơi cấn …


Sao lại không giống với kịch bản chút nào thế?


Đang nghi ngờ, âm thanh điện tử lại vang lên: "Hệ thống xuyên sách phát hiện bất thường, người chơi Lục Đường Vãn xuyên thành nữ phụ ph//ản d//iện 'Lục Đường Vãn', mời đọc kịch bản ngay."


Lướt nhanh qua kịch bản, tôi thầm thấy không ổn rồi.


Nguyên chủ Lục Đường Vãn dựa vào thân phận trưởng công chúa mà h//ống h//ách ng//ang ng//ược, từ vương công quý tộc đến dân thường đều bị nàng ta ứ//c h//iếp, tới cả con chó bên đường đi ngang cũng bị nàng ta đá hai phát.


Trong đó cũng bao gồm cả nam phản diện.


Sau đó nam ph//ản d//iện khởi binh tạo ph//ản, g//iếc h//ôn quân, đoạt lấy ngai vàng.


Lục Đường Vãn không còn chỗ dựa, dưới sự hộ tống của ám vệ đi về phía Tây, đến địa bàn của nam chính Hoắc Tư Viễn, Tây Kinh.


Nhưng đến đây rồi, Lục Đường Vãn vẫn chứng nào tật đó.


Gặp Hoắc Tư Viễn phong lưu hào hoa ở quán ca kỹ, Lục Đường Vãn vừa nhìn đã yêu, quyết c//ưỡng é//p hắn theo mình.


Kết quả, Hoắc Tư Viễn nổi giận, thẳng tay giao Lục Đường Vãn cho phản diện, cuối cùng Lục Đường Vãn trở thành k//ỹ n//ữ trong quân, sống không bằng ch//ết dưới tay ph//ản d//iện.


Thời điểm tôi xuyên qua, vừa đúng lúc Lục Đường Vãn đã h//ạ th//uốc Hoắc Tư Viễn, chuẩn bị c//ưỡng đ//oạt hắn.


Đối mặt với ánh mắt u u//ất của Hoắc Tư Viễn, tôi rùng mình.


Cũng phải, cho dù hắn ta là "cún con" hiền lành, cũng sẽ không ngoan ngoãn gọi tôi là chị trong tình huống này.


Không kịp bận tâm môi Hoắc Tư Viễn mềm cỡ nào, tôi đẩy m//ạnh hắn ta ra.


Hoắc Tư Viễn mất điểm tựa, th//ân th//ể ngã sang một bên.


Lúc này, trong đầu tôi đột nhiên vang lên tiếng gào thét của tác giả: "Người chơi Lục Đường Vãn xin chú ý! Thế giới xuyên sách xuất hiện bất thường, nam chính mới đã h//ắc h//óa thành một tên b//ệnh h//oạn, g//iếc người không ghê tay, xin hãy tự bảo vệ mình. Nhiệm vụ lần này là: Thu thập nước mắt của nam chính. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ qua vòng, nhận được giải thưởng lớn cuối cùng."


Nói xong liền ném cho tôi một vài tình tiết ẩn, rồi biến mất không dấu vết…


2.

Nghe tin s//ét đ//ánh ấy, bàn tay tôi định đưa ra đỡ Hoắc Tư Viễn khựng lại, để mặc cho đầu hắn đập mạnh vào cột giường.


Hoàn hồn, tôi vội vàng đỡ hắn dậy, xoa xoa sau gáy, chân thành nói: "Ta xin lỗi! Ta không cố ý."


Trước khi thu thập “nước mắt cá sấu”, tôi phải bảo vệ cái mạng mình đã.


Hoắc Tư Viễn cười lạnh, lưỡi lướt qua khóe môi bị tôi c//ắn rách, ánh mắt thâm trầm: "Không cố ý? Vừa rồi không phải còn nói 'Ngươi mặc như vậy, không phải là để q//uyến r//ũ nữ nhân sao? Được bản công chúa để mắt đến, là phúc của ngươi' ư?"


Đây đều là những lời nguyên chủ nói trước khi tôi xuyên qua, không liên quan đến tôi mà!


"Ngài nghe nhầm rồi."


Tôi run rẩy bổ sung: "Ta nói là 'Ta để mắt đến ngài, là vì ngài khiến ta tâm phục khẩu phục'."


"Hửm? Thật sao?" Chẳng hiểu sao, sự u u//ất trong mắt Hoắc Tư Viễn bỗng tan biến.


Thay vào đó, là đôi chút tr//êu ch//ọc?


Tôi giả vờ không thấy sự khác thường này, vội vàng nịnh nọt: "Tất nhiên rồi, phong thái anh hùng của Hoắc tướng quân khiến ta phải thốt lên kinh ngạc, vô cùng tâm phục khẩu phục."


Hoắc Tư Viễn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lại liếc xuống chén rượu rỗng lăn lóc trên đất, chậm rãi mở lời: "Nếu đã như vậy, công chúa làm thế này, là có ý gì?"


"Chén r//ượu này..." Tôi vắt óc suy nghĩ, cố tìm một cái cớ cho hành vi ph//ạm ph//áp của nguyên chủ Lục Đường Vãn.


Cuối cùng phát hiện hoàn toàn bó tay!


Nguyên chủ trước khi tôi xuyên qua, đã chính miệng thừa nhận mình đã hạ dược vào r//ượu, mục đích là để Hoắc Tư Viễn trở thành "nam s//ủng" đầu tiên của nàng ta ở Tây Kinh.


Tôi "phịch" một tiếng qu//ỳ xuống ôm lấy chân hắn, khóc lóc th//ảm th//iết: "Hoắc tướng quân, ta biết lỗi rồi. Ta không nên vọng tưởng đến ngài, còn ăn nói ngông cuồng muốn ngài làm 'nam s//ủng' của ta. Ngài tuyệt đối đừng giao ta cho Kỷ Yến."


Kỷ Yến chính là tên phản diện từng bị nguyên chủ ứ//c h//iếp, giờ đã vùng lên trở thành thiên tử.


Hoắc Tư Viễn kh//inh m//iệt nhìn tôi, khóe môi thoáng lộ ý cười nhạt: "Nghe đồn trưởng công chúa hành sự phóng túng, coi trời bằng vung, không biết sợ là gì. Giờ xem ra, cũng chỉ là một kẻ th//am sống sợ ch//ếc mà thôi."


Tôi cười gượng, đó là vì tôi vừa từ tình tiết ẩn biết được, ám vệ của Hoắc Tư Viễn đã bố trí khắp quán ca kỹ này, e rằng chỉ chốc nữa thôi sẽ đ//ạp cửa xông vài, bắt giữ người phụ nữ không biết trời cao đất rộng là tôi.


Không chạy được, tôi chỉ có thể cầu xin, rồi tìm cách xoay sở.


"Tướng quân nói đúng, nhưng ta càng sợ sống không bằng ch//ếc." Ví dụ như rơi vào tay Kỷ Yến.


Vừa dứt lời, cánh cửa bị đ//á tung.


Giây tiếp theo, một thanh đ//ao đã đặt lên cổ tôi.


Lạnh lẽo, thoang thoảng mùi m//áu tanh, là thanh đại đ//ao dùng để ch//ém đầu trên phim truyền hình.


"Tướng quân, xử lý theo kế hoạch ban đầu sao?" Ám vệ hỏi.


Kế hoạch ban đầu cũng được nhắc đến trong tình tiết ẩn, Lục Đường Vãn ở quán ca kỹ vừa thấy Hoắc Tư Viễn đã yêu, hoàn toàn là do Hoắc Tư Viễn đã nhìn thấu con người nàng ta, gi//ăng b//ẫy d//ụ nàng ta vào tròng.


Ngay từ đầu vốn là để kiếm một cái cớ, bắt nàng ta, rồi giao cho Kỷ Yến, ghi một ân huệ.


Nhưng ám vệ của Lục Đường Vãn có thân thủ giỏi, để tránh thương vong không đáng có, Hoắc Tư Viễn không tiếc lấy thân làm m//ồi nh//ử, đợi ám vệ của nàng ta rời đi mới ra tay.


Dù sao thì ám vệ cũng không thể trốn trên mái nhà nghe công chúa “mây mưa gió bão” được.


Tôi nhìn Hoắc Tư Viễn, cố làm ra vẻ nh//u nh//ược, đ//áng th//ương… chắc là thế…


Ánh mắt hắn lướt qua tôi giây lát, rồi dửng dưng dời đi, th//ờ ơ phán một câu: "Ngươi khóc xấu quá."


...


Sao lại không giống với tưởng tượng chút nào?


Vẻ mặt thất bại của tôi dường như đã làm hắn vui, Hoắc Tư Viễn được thuộc hạ đỡ dậy, thản nhiên ra lệnh: "Nếu nàng ta sợ sống không bằng chết, thì mang về phủ đi, cho nàng ta nếm thử mùi vị sống không bằng chết thật sự."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo