Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi nhắm mắt, tôi mơ hồ thấy một nử tử mặc đồ trắng vỗ vỗ tay, giọng nói lạnh lùng: "Mua ở đâu ra con nha hoàn, lại to gan đến thế, còn trèo lên đầu chủ tử tác oai tác quái?"
Nghe thấy giọng nói này, tôi mới nhận ra, người đến là Thẩm Vân Tích.
Hoắc Tư Viễn đỡ lấy tôi sắp ngã xuống đất, nói với Thẩm Vân Tích: "Ngươi đã vượt giới hạn rồi, nàng ấy là vị hôn thê của bản tướng quân."
Tôi vùi đầu vào lòng Hoắc Tư Viễn, yên tâm ngã xuống.
Tôi bất tỉnh, là giả vờ thôi.
Thẩm Vân Tích cười khẽ: "Vừa rồi hộ vệ Vương định vào báo cáo, nhưng ta nghĩ chúng ta không cần khách sáo, nên đã ngăn hắn lại. Không ngờ vừa vào, lại thấy ngươi và nha hoàn đùa giỡn, đúng là Vân Tích đã đường đột rồi. Giống như lần trước, ta quả thực không nên xen vào việc riêng của ngươi, ta xin lỗi."
Nàng ta dừng lại đôi lát, giọng sắc bén: "Chỉ là mong Hoắc tướng quân đừng quên, người có hôn ước với ngươi, là ta. Một nha hoàn, chơi đùa cũng được thôi, nếu tướng quân muốn nạp làm thiếp, e rằng phụ thân ta cũng sẽ không đồng ý."
Hoắc Tư Viễn đặt hai tay tôi lên vai hắn, bế tôi lên.
Tôi nằm trong lòng hắn với tư thế vô cùng kỳ quái, giống... một con gấu koala.
Khoảng cách gần đến mức, tôi có thể ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng trên quần áo của hắn, còn có thể cảm nhận được lồng ngực hắn rung lên khi nói: "Ta sẽ không nạp nàng làm thiếp, ta sẽ cưới nàng làm thê."
Mặc dù biết hắn làm vậy là để tôi dẫn hắn đi, nhưng trong lòng cũng không khỏi rung động.
Sắc đẹp hại người mà.
Phải nhanh chóng tìm cách rời đi mới được.
"Thế còn ta?" Giọng Thẩm Vân Tích chứa đầy sự tức giận bị kìm nén.
"Từ trước đến nay, ta luôn coi ngươi và nghĩa phụ là người thân, nhưng hôn ước mà nghĩa phụ tự ý quyết định ta chưa bao giờ đồng ý. Mặc dù năm xưa nghĩa phụ đã cứu mạng ta, nhưng bấy nhiêu năm nay cũng đã sớm trả hết rồi."
"Hoắc Tư Viễn, ngươi đừng hối hận!" Thẩm Vân Tích hất tay áo bỏ đi...
Một lúc sau, Hoắc Tư Viễn búng trán tôi: "Bị người ta ức hiếp mà không biết chống trả? Chỉ biết giả vờ bất tỉnh sao?"
Tôi lập tức ngẩng đầu định cãi lại, nhưng lại bắt gặp ánh mắt chan chứa ý cười của hắn, lúc này mới phát hiện khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Tim tôi lỡ một nhịp, vội vàng rời khỏi người hắn, lắp bắp chuyển chủ đề: "Ngài, ngài bế ta như vậy làm gì?"
Hắn ho khan một tiếng, đáp: "Ngày hôm qua, lệnh truy nã công chúa tiền triều đã dán khắp Tây Kinh rồi, không thể để bất kỳ người ngoài nào nhìn thấy mặt ngươi."
Thảo nào mỗi lần Hoắc Tư Viễn dẫn tôi ra ngoài chơi, đều bắt tôi đội khăn che mặt, hóa ra là sợ có người nhớ mặt tôi.
Đúng lúc này, Thẩm Vân Tích quay lại, một luồng sát khí sắc bén ập đến từ phía sau.
Hoắc Tư Viễn lập tức mở quạt, chặn lại ám khí, Thẩm Vân Tích kêu một tiếng thất thanh.
Tôi tò mò, từ từ quay đầu lại— bỗng thấy một phi tiêu găm vào ngực nàng, máu không ngừng chảy ra từ vết thương, thấm ướt cả vạt áo.
"Ngài... ngài đang giết người sao?" Tôi kinh ngạc đến mức nói lắp.
"Đây là ám khí độc môn của nhà họ Thẩm, ta vốn không có. Nàng ta chết cũng xem như tự sát.”
"Yên tâm, lần luân hồi sau nàng ta vẫn sẽ sống tốt."
Hoắc Tư Viễn bình thản nói.
8.
Chưa kịp suy nghĩ kỹ về ý nghĩa trong lời nói của Hoắc Tư Viễn, Thẩm Vân Tích bỗng cười điên dại, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm vào tôi: "Chị ơi, không ngờ đấy. Chị xuyên sách thành nữ phụ phản diện mà vẫn có thể chiếm được trái tim của nam chính. Nhưng chị không biết đâu, từ khi chị về Lục gia, chị đã luôn bị em chơi đùa trong lòng bàn tay.”
"Mọi người đều nói, chị là thiên kim thật được đón về từ quê, em là thiên kim giả 'tu hú chiếm tổ'. Nhưng thì sao? Người thực sự hòa nhập vào giới thượng lưu là em. Em chỉ cần động một ngón tay, là có thể khiến những tin đồn về chị lan truyền khắp nơi.”
"Em chẳng qua là giúp hoa khôi lớp móc nối với người trong lòng, cô ta đã dẫn người đến bắt nạt chị. Thậm chí không cần em ra tay, chỉ cần vào lúc cuối cùng, đóng vai một 'tiểu bạch hoa', nhắc nhở họ nên kết thúc là được."
Giọng tôi có chút run rẩy: "Em... không phải cô ta? Em là Lục Lê."
Lục Lê, người mỗi khi tôi bị bắt nạt, đều đứng ra bảo vệ tôi.
Cô ta phun ra một ngụm máu: "Đúng vậy. Đồng thời, em cũng là kẻ bắt nạt đứng sau lưng chị trong suốt một năm học lớp 12."
Nói rồi, khóe miệng cô ta nhếch lên: "Có một lần, họ trùm đầu chị, em còn đích thân tham gia vào trận bắt nạt đó."
Lần đó tôi ấn tượng rất sâu, tôi bị lột hết quần áo, đầu bị trùm bởi một chiếc túi đen, tầm nhìn chỉ thấy được nửa thân dưới của những kẻ bắt nạt.
Họ đều mặc đồng phục học sinh, tôi chỉ nhớ, người thích xoay chiếc nhẫn ở ngón út, đã dùng tàn thuốc lá châm lên người tôi rất nhiều vết sẹo, còn chụp rất nhiều ảnh.
Tôi từng nghĩ người này là hoa khôi lớp, cô ta và Lục Lê đều đeo nhẫn ở ngón út, tôi không hề nghi ngờ Lục Lê.
"Là em, châm đầy vết sẹo thuốc lá lên người chị. Và cuối cùng giả vờ đến cứu chị?" Tôi không thể kìm được mà nghẹn ngào.
Hoa khôi lớp đã đăng những tấm ảnh đầy sẹo thuốc lá của tôi lên diễn đàn trường, nói rằng do tôi sống buông thả, bị đàn ông châm thuốc vào người.
"Đúng vậy." Nói xong, Lục Lê phun ra một ngụm máu đen lớn, rồi bất tỉnh nhân sự.
Tôi xông lên, lay mạnh cơ thể cô ta: "Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"
Đáp lại tôi là một sự im lặng chết chóc, Lục Lê đã tắt thở, nhưng khóe miệng vẫn còn vương nụ cười quỷ dị.
Tôi dường như quay về khoảnh khắc đen tối nhất của năm lớp 12, chìm sâu vào vũng lầy mà không ai đưa tay ra giúp đỡ, tôi hoang mang và tự hỏi, rốt cuộc tôi đã làm gì sai?
Tôi tìm nguyên nhân từ chính mình, tôi là người thân thiện, thậm chí là quen lấy lòng người khác. Tôi luôn vui vẻ giúp đỡ mọi người, không bao giờ gây thù chuốc oán, vậy mà họ lại xa lánh tôi, tất cả đều cô lập tôi.
"Không ngờ ngươi lại vô dụng như vậy." Hoắc Tư Viễn kéo tôi ra khỏi người Lục Lê, ngón cái nhẹ nhàng xoa má tôi: "Tại sao không chống trả?"
Tôi nức nở: "Tôi nói với bố mẹ, họ nói, người từ quê lên thì dễ bị cô lập, con phải học hỏi Tiểu Lê, sớm hòa nhập vào giới thượng lưu, họ tất nhiên sẽ không dám bắt nạt con nữa.”
"Tôi nói với thầy, thầy bảo, nhà hoa khôi lớp năm nay đầu tư rất nhiều tiền cho trường, trò đừng đối đầu với 'tư bản'. Thầy còn chỉ vào tôi chất vấn, tại sao bọn họ không bắt nạt người khác mà chỉ bắt nạt tôi, tôi có tự xem lại bản thân không?
"Tôi cầm ghế lên phản công, đổi lại là bị kỷ luật vì đánh nhau, còn bọn họ thì không sao cả. Tôi quá nhỏ bé... Sự phản kháng của tôi chỉ mang lại sự trả thù dữ dội hơn."
"Mặc dù có nhiều điều ta không hiểu, nhưng ta biết, đó không phải là lỗi của ngươi." Hoắc Tư Viễn ôm tôi vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi, giọng nói chưa bao giờ lạnh lùng đến thế: "Là bọn họ, đáng chết."
9.
Khi cảm xúc đã lắng xuống, tôi hỏi Hoắc Tư Viễn: "Ngài nói 'lần luân hồi sau nàng ta vẫn sẽ sống tốt' là có ý gì?"
Đột nhiên, cảm xúc của hắn trở nên u uất hơn, ánh mắt trống rỗng nói: "Những chuyện này, ta đã trải qua hàng trăm lần rồi."
"Ý của ngài là sao?" Tôi thắc mắc.