Nam Chính Không Ngọt Như Tôi Nghĩ - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Khoan đã!" hộ vệ Vương hoảng hốt ngăn cản, nhưng cũng vô ích, kiếm của Lục Nam Tầm nhanh đến mức chỉ lóe lên một tàn ảnh, hộ vệ Vương đã trào máu, ngã ập xuống đất.


Y dùng hết sức lực cuối cùng, nặn ra một nụ cười độc địa: "Chị ơi, lại để chị thoát được rồi, nhưng chị thật sự đáng chết, đoán xem lần sau, em sẽ xuất hiện trước mặt chị với thân phận gì?"


Tôi bàng hoàng toát mồ hôi lạnh, Lục Lê lại không chết, còn xuyên thành hộ vệ Vương.


Điều khiến tôi hoảng lại hơn nữa là, cô ta sẽ còn xuất hiện bên cạnh tôi với một thân phận khác, có thể là người qua đường, có thể là lính, có thể là bất kỳ ai trong nhóm nhân vật chính, và mục đích của cô ta chỉ có một, đó là muốn tôi chết.


Nhưng, tại sao cô ta lại muốn giết tôi?


Rõ ràng khi tôi từ quê trở về, cô ta tỏ ra vui mừng hơn bất kỳ ai, cô ta dẫn tôi đi tham quan cách bài trí trong nhà, dạy tôi sử dụng những thiết bị điện tử cao cấp mà tôi chưa từng thấy. Cô ta còn chủ động giúp tôi hàn gắn quan hệ với bố mẹ ruột...


Và tôi cũng luôn vụng về đáp lại sự tốt bụng của cô ta, tôi từng nghĩ chúng tôi khác với những "thiên kim thật - thiên kim giả" trong tiểu thuyết, không có mưu mô thủ đoạn, sẽ cùng nâng đỡ nhau trưởng thành, nhưng không ngờ, điều đáng sợ hơn những thủ đoạn đó, là con dao bén ngót được giấu sau nụ cười của cô ta.


12.

"Lục Nam Tầm, đưa ta đi." Tôi nhìn Lục Nam Tầm với ánh mắt đầy hy vọng, như một người sắp chết đuối không nơi nương tựa, cố gắng đưa tay ra nắm lấy một cọng rơm cứu mạng.


Tôi không thể hiểu được động cơ của Lục Lê, và cũng mất đi hy vọng hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống. Tốt nhất là nên rời xa nơi thị phi bên cạnh nhóm nhân vật chính, tôi nghĩ vậy.


Nhưng lại đối diện với ánh mắt lạnh lùng xa cách của Lục Nam Tầm.


Chưa đợi Lục Nam Tầm trả lời, trong mắt Hoắc Tư Viễn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: "Nàng muốn đi?"


Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười mỉa mai: "Người nói yêu ta là nàng, bây giờ người muốn đi cũng là nàng. Nàng quả nhiên giống bọn họ, tiếp cận ta có mục đích. Còn ta chỉ là một quân cờ bị lợi dụng xong rồi vứt bỏ!"


Mắt hắn đỏ như máu, tiến một bước, cúi xuống nhặt thanh kiếm dưới đất. 

Lưỡi kiếm lạnh chạm vào cằm tôi khi hắn nhấc cán lên.


Hắn hơi hếch mí mắt, cố giữ vững tinh thần đang dần sụp đổ, nụ cười càng trở nên điên cuồng cố chấp: "Nhưng nàng nghĩ, nàng có thể đi được sao?"


Hoắc Tư Viễn toàn thân toát ra sự cô độc và tuyệt vọng, gió thổi tung vạt áo của hắn, khiến thân hình hắn hơi lảo đảo, trong vẻ lạnh lùng oai nghiêm ấy lại lộ ra chút mong manh, như thể chỉ cần giây kế nữa sẽ rơi rụng khỏi thành, tan biến.


"Người đâu, đưa cả hai người họ đi."


Lục Nam Tầm vẫn im lặng, không nói lời nào, cũng chẳng có thêm động tĩnh gì — chỉ như con rối, giơ chân bước theo, phục tùng quay về cùng Hoắc Tư Viễn.


13.

Tôi lại một lần nữa bị nhốt vào ngục tối của phủ tướng quân, ở phòng giam bên cạnh Lục Nam Tầm.


Ngục tối âm u, ánh nến lập lòe, chiếu sáng khuôn mặt u ám của Hoắc Tư Viễn. Hai mắt hắn đầy tơ máu, toát ra một sự điên cuồng khát máu.


Tôi run rẩy co ro trong góc, cố gắng tránh ánh mắt của hắn. Trong lòng sợ hãi và tuyệt vọng, vì tôi biết, hành vi bỏ trốn của mình đã chọc giận người đàn ông nguy hiểm này.


Hắn từ từ đi về phía tôi, mỗi bước đi đều mang theo một cảm giác áp bức nặng nề.


Giọng hắn trầm thấp và khàn khàn, như phát ra từ sâu thẳm địa ngục: "Luân hồi nhiều lần như vậy, ta rõ ràng đã sớm học được cách không ôm hy vọng, không tin vào những người xuyên không. Nhưng trò lừa của nàng thật cao minh, ta cứ tưởng, ít nhất nàng thật lòng muốn đưa ta đi, nhưng tại sao... nàng cũng muốn bỏ rơi ta."


Tôi cuối cùng cũng hiểu, tại sao Hoắc Tư Viễn lại giữ tôi bên cạnh dù biết tôi có mục đích không trong sáng.


Chỉ vì tôi lừa hắn rằng tôi là tiên nữ, có thể trở về tiên giới. Và hắn thực sự đã nhìn thấy hy vọng rời khỏi thế giới này ở tôi.


Hắn tỉnh mà như mê chìm đắm trong vòng lặp, hết lần này đến lần khác bị đồ sát, hết lần này đến lần khác bị bỏ rơi, tinh thần đã bị gánh nặng mịt mùng đè nát


Mỗi bước hắn cho phép tôi lại gần, đều giống như đang giãy giụa, đang trốn thoát khỏi chiếc lồng này.


Còn tôi, đúng như hắn chửi, chỉ toan lợi dụng xong rồi vất bỏ — y như những “người công lược” trước kia.


Cơ thể tôi run rẩy dữ dội hơn, cố gắng giải thích:  “Ta… ta chỉ muốn tránh khỏi tai ương, không muốn cả ngày sống trong lo sợ bị ám sát.”


"Hừ."


Hoắc Tư Viễn cười lạnh, sau đó, hắn đột ngột đưa tay ra, siết chặt cổ tôi: "Đừng giở trò với ta nữa."


Tôi giãy giụa cố gỡ các ngón tay của hắn ra, nhưng vô vọng, như một chiếc thuyền nhỏ đang vật lộn trong biển động.


Hắn không hề có chút thương xót, giọng nói đầy sự điên cuồng và cố chấp: "Đồ lừa đảo. Từ giờ trở đi, nàng đừng mong có bất kỳ tự do nào nữa. Ta sẽ nhốt nàng ở đây, để nàng mãi mãi không thể rời xa ta!"


Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên má.


Tôi biết, ngay từ đầu mình đã sai rồi.


Tôi không nên xem hắn như một NPC sinh ra để hoàn thành nhiệm vụ cho tôi, cũng không nên dựng lên hết lời nói dối này đến lời nói dối khác để mang lại hy vọng cho hắn, rồi lại không chút thương tiếc mà vứt bỏ hắn vào lúc nguy cấp.


Nhưng bản tính con người là ích kỷ, tôi không biết Lục Lê sẽ xuất hiện bên cạnh tôi với thân phận gì, tôi thậm chí còn không có khả năng tự bảo vệ mình, thì làm sao có thể đưa hắn rời khỏi thế giới này?


Tôi chỉ muốn sống.


Giọt nước mắt rơi xuống tay Hoắc Tư Viễn, hắn như bị bỏng mà đột ngột buông tay, sự hoảng loạn trong mắt không kịp che giấu, thân hình có chút không vững mà quay người, chạy trốn.


14.

Hoắc Tư Viễn đi không lâu sau, Lục Nam Tầm dễ dàng phá cửa ngục tiến vào phòng giam của tôi.


"Ngươi là ai?" Nhìn tôi đang ngồi bệt trên đất, hắn ta đi thẳng vào vấn đề.


Tôi nhướng mày, có chút bất ngờ: "Ý ngươi là sao?"


"Ngươi không phải công chúa." Lục Nam Tầm lạnh giọng bổ sung: "Nàng ta chưa bao giờ bày tỏ vẻ mặt cầu xin như vậy với ta."


Tôi nghẹn lời, rồi nói: "Đúng vậy, nhưng nàng ấy đang ở trong tay ta, ngươi cũng không muốn nàng ấy tan biến chứ?"


Ban đầu tôi định dựa vào nguyên chủ để khống chế hắn, nhưng không ngờ hắn lại bình tĩnh lạ thường, không hề có ý lo lắng cho nguyên chủ, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Nàng ấy bây giờ ở đâu?"


Thái độ kiểu "sống cũng được, chết cũng không sao".


Tôi im lặng. Nàng ấy... với tư cách là một NPC, có lẽ đã bị hệ thống tạm thời tắt máy rồi.


Có lẽ đã mất kiên nhẫn, hắn ta mở miệng: "Ngươi nói cho ta biết nàng ấy ở đâu, ta sẽ giết nàng ấy, mãi mãi loại bỏ mối họa này cho ngươi, từ nay về sau, ta chỉ trung thành với ngươi, ngươi muốn đi đâu ta sẽ đưa ngươi đi đó."


Tôi có chút bất ngờ: "Ngươi không phải là cận vệ trung thành nhất của nàng ấy sao?"


Hắn cười lạnh: "Ai phải sống dưới tay một công chúa ngang ngược, kiêu ngạo cũng sẽ không biết ơn nàng ta đâu."


"Vậy ngươi rời đi là được rồi."


Hắn do dự một lúc, nói: "Nhiệm vụ của gia tộc ta, cả đời phải thề sống thề chết bảo vệ công chúa."


Tôi tin hắn ta mới là lạ.


"Nói thật đi."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo