Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy khóe miệng tôi rỉ máu, cô ta như thể đã thành công, ngửa mặt lên trời cười lớn: "Hahaha, hệ thống, cuối cùng tôi cũng giết được cô ta, trở thành người thừa kế duy nhất của công ty bố rồi. Sự cưng chiều của cả gia đình lại có thể trở về với một mình tôi."
Đáng tiếc, cô ta đã đâm phải "cục sắt".
Tôi nhổ cái túi máu làm bằng ruột lợn trong miệng ra, vén áo lên, cho cô ta xem chiếc áo chống đâm mà tôi mặc bên trong, rồi nở một nười cười ma quái.
Đúng lúc này, Hoắc Tư Viễn từ phía sau khóa chặt cô ta, còn tôi nhanh chóng nhét một miếng giẻ vào miệng cô ta, để ngăn cô ta cắn lưỡi tự sát, rồi đổi sang cơ thể khác để ám sát tôi.
Tôi đã thực sự chứng kiến được thủ đoạn tra tấn người của Hoắc Tư Viễn.
Chỉ trong thời gian một lần tắm, Lục Lê đã bị hắn tra tấn đến không còn ra hình người.
Thấy tôi đến, Hoắc Tư Viễn ra lệnh cho thuộc hạ: "Người đâu, giúp nàng ấy cầm máu, chữa trị cho nàng ấy."
Sau đó, hắn dẫn tôi đến bức tường treo các dụng cụ tra tấn tội phạm, kề sát tai tôi nói: "Tiểu Đường Vãn, nàng phải bắt nàng ấy trả lại tất cả những gì nàng ấy đã nợ nàng. Tuyệt đối đừng mềm lòng."
Nhìn thấy thanh sắt nung đỏ bên cạnh, tôi nhớ lại ngày bị châm đầy vết sẹo thuốc lá.
Hôm đó, trước khi đi học, Lục Lê đến gọi tôi dậy, nhìn tôi quần áo xộc xệch, cô ta nói đùa: "Chị ơi, chị trắng thật đấy, lại còn mềm mềm thơm thơm nữa, thảo nào nhiều người hỏi xin WeChat của chị đến vậy."
Kết quả là ngay ngày hôm đó, đầu tôi bị trùm túi ni lông đen, trên người đầy vết sẹo thuốc lá.
Tôi nhận ra, sự ác ý của Lục Lê đối với tôi, không chỉ vì tôi đã chạm đến lợi ích của cô ta, mà còn vì sự ghen tị, vì cô ta vốn là một kẻ xấu tính bẩm sinh.
Không đáng để tha thứ.
Tôi cầm thanh sắt nung lên, Lục Lê điên cuồng giãy giụa, dường như có lời muốn nói.
Hoắc Tư Viễn ra hiệu, tùy tùng giật miếng giẻ trong miệng Lục Lê ra.
Nghe thấy cô ta gào lên: "Hệ thống, tôi đã tốn nhiều tiền như vậy, đã nói là sẽ khiến Lục Đường Vãn mãi mãi chìm trong thế giới này, không bao giờ tỉnh lại được! Tôi ra lệnh ngay bây giờ phải giúp tôi xử tử cô ta, tôi muốn về nhà!"
Không biết hệ thống đã nói gì, cô ta càng thêm kích động: "Tôi vô dụng? Nam chính, nam phụ đều giúp cô ta, tôi làm sao mà đấu lại cô ta? Tại sao? Tại sao không cho tôi về nhà?"
Thấy cô ta không hề có ý ăn năn hối lỗi, tôi ra hiệu cho người nhét giẻ vào miệng cô ta.
"Xì..."
21.
Tây Kinh trở lại thái bình, chớp mắt một cái, ngày thành hôn mà Hoắc Tư Viễn định trước đã đến gần.
Nhìn hắn hăng hái chuẩn bị cho hôn lễ, tôi không nỡ tiếp tục lừa dối hắn.
Tìm thấy hắn trong phòng thêu, hắn đang bàn bạc kiểu dáng hỷ phục với thợ thêu, không để ý thấy tôi đến, ánh mắt hắn tập trung vào ba bản vẽ trước mặt, lắng nghe người thợ thêu giới thiệu đặc điểm của ba mẫu hỷ phục này.
Đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi, khóe môi nở nụ cười.
Trong mắt hắn, tôi nhìn thấy sự hy vọng đã lâu không xuất hiện, dường như là sự mong chờ vào tương lai của chúng tôi.
Tôi nhìn từ xa, bất giác tưởng tượng ra cảnh mình mặc chiếc hỷ phục này, tưởng tượng cảnh cùng Hoắc Tư Viễn bái đường trong không khí hân hoan...
Trong lòng giật mình.
Tôi đột nhiên nhận ra, dường như không biết từ lúc nào, tình cảm của tôi dành cho Hoắc Tư Viễn đã có một sự thay đổi nhỏ nhoi.
Cảm giác này khiến tôi có chút bối rối, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có tình cảm như vậy với một người, dù sao thì chưa từng có ai yêu tôi, tôi cũng không biết phải yêu một người như thế nào.
Nhưng bây giờ, trái tim tôi đập loạn xạ không thể kìm nén, tôi không biết đây có phải cảm giác gọi là "thích" không.
Hắn đặt bản vẽ xuống, kéo tôi đến một nơi không có người: "Tìm ta à?"
Tôi gật đầu, rồi hỏi: "Những ngày này chàng nhiệt tình chuẩn bị hôn lễ, lại vui vẻ như vậy, có phải vì sau khi thành thân là có thể 'thăng thiêni' không?"
Không đợi hắn trả lời, tôi tiếp tục: "Thật ra, ta nghe nói chỉ có những người yêu nhau mới có thể cùng nhau rời khỏi đây."
Ánh mắt hắn tối đi vài phần: "Vậy nàng vẫn chưa yêu ta sao?"
"Ta không biết."
Đột nhiên hắn véo má tôi, nghiến răng nói: "Vậy thì bắt đầu yêu ta ngay bây giờ."
Thấy tôi ngây người, hắn giả vờ nghiêm khắc: "Nghe thấy không?"
Tôi ngơ ngác gật đầu, rồi có chút ngượng ngùng nói: “Ta biết chàng có một số sở thích đặc biệt... nhưng ta thật sự không thể chấp nhận làm M."
"M là gì?" hắn thắc mắc.
"Là người bị chàng dùng roi da ngược đãi, ví dụ như Lý cô nương ở lầu xanh."
Hắn chợt hiểu ra: "Vậy... M nghĩa là gian tế?"
Tôi ngạc nhiên: "Hả? Lý cô nương là gian tế? Chàng đánh Lý cô nương là để tra tấn lấy lời khai, chứ không phải làm gì khác sao?"
Hoắc Tư Viễn suy nghĩ một lát, mới nhận ra tôi đang nghĩ gì, hắn cười đầy thâm ý: "Ta đã học được một câu từ những người công lược các nàngi: 'Người tâm địa bẩn thỉu nhìn cái gì cũng thấy bẩn.'."
Haha, tôi cũng tự cười khinh cái đầu “đen tối” của tôi.
22.
Ngày thành hôn, khắp phủ đầy rẫy lụa đỏ gấm vóc, phản chiếu lên vành tai hắn cũng ửng hồng. Tôi khoác lên người bộ phượng bào lộng lẫy, từng bước tiến về phía Hoắc Tư Viễn.
Mỗi khi tôi đến gần một tấc, nụ cười của hắn lại rạng rỡ hơn một chút. Cho đến khi tôi đứng trước mặt hắn, đặt tay vào lòng bàn tay hắn, một giọt nước mắt lớn bất ngờ rơi xuống tay tôi, làm tim tôi lỡ một nhịp.
Tôi không kịp suy nghĩ, vội vàng lấy chiếc lọ sứ nhỏ mà hệ thống đưa cho, hứng lấy nước mắt trên mặt hắn.
"Lúc này mà nàng vẫn còn nghĩ đến việc hoàn thành nhiệm vụ!" Hoắc Tư Viễn nói với giọng mũi, nghe càng tủi thân hơn.
"Đinh." Hệ thống xuất hiện, "Chúc mừng người chơi 'Lục Đường Vãn', hoàn thành nhiệm vụ, nhận được giải thưởng lớn cuối cùng, có thể thoát khỏi thế giới."
Tôi nắm chặt tay Hoắc Tư Viễn: "Khoan đã, giải thưởng lớn cuối cùng của tôi có thể đổi thành việc đưa anh ấy đi cùng không?"
Hệ thống máy móc trả lời: "Xin lỗi ký chủ thân mến, trò chơi này không chấp nhận chỉ định phần thưởng."
"Vậy giải thưởng lớn cuối cùng của tôi là gì?" Tôi hỏi lại.
"Là phần thưởng cho cô được đưa nam chính đi."
Thật là một cú lật ngược tình thế đầy bất ngờ.
23.
Tôi đã xuyên trở về được một tháng rồi, vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của Hoắc Tư Viễn, ngược lại ở nhà lại gặp được cậu em trai đã lâu không về nhà.
Tính ra, tôi được nhà họ Lục nhận về đã gần một năm, nhưng đến tận bây giờ tôi mới biết mình còn có một người em trai ruột, tên là Lục Nam Tầm.
Khoảnh khắc chúng tôi nhìn nhau, vẻ mặt cả hai đều "sụp đổ" trong chốc lát.
Tôi nghĩ rằng cái biểu tượng cảm xúc "Tôi sẽ mãi mãi rình rập bạn... mãi mãi... mãi mãi... JPG" nên được Lục Nam Tầm độc quyền.
Bởi vì cậu ta thật sự là một "bóng ma" không tan.
Những lời cậu đã cảnh báo tôi trong trò chơi nhập vai vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng giờ lại phải gọi tôi là chị dưới sự uy hiếp của bố mẹ.
Tôi thấy hơi hả hê, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, lạnh lùng gật đầu với cậu: "Chào em, em trai."
"Đừng giả vờ nữa, đồ nói dối. Cô hóa thành tro tôi cũng nhận ra." Khóe miệng Lục Nam Tầm nhếch lên một nụ cười châm biếm.
Bây giờ tôi lại nghĩ, Lục Nam Tầm hẳn là một "máy dò DNA di động", rất giỏi nhận ra tất cả những người đã "hóa thành tro".
Sau khi nhận ra Lục Nam Tầm, cậu nói với tôi rằng, cậu đã bị Lục Lê đưa đi chơi trò nhập vai trước cả tôi, và sau đó giống như Hoắc Tư Viễn, hết lần này đến lần khác lặp lại cốt truyện, mãi không thoát ra được.
Cho đến khi tôi xuất hiện, cốt truyện này mới thay đổi hoàn toàn. Khi tôi thoát khỏi thế giới đó, cơ thể cậu như bị con ký sinh trùng trong người Lục Đường Vãn kéo theo, và cậu cũng thoát ra ngoài.
Nhưng Lục Lê lại không may mắn như vậy, cô ta bây giờ vẫn đang nằm trong cửa hàng trò chơi nhập vai.
Giống như điều cô ta muốn làm với chúng tôi, cô ta đã bị mắc kẹt lại trong thế giới đó, không bao giờ quay về được nữa.