Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Thư Họa nhìn vào đôi mắt thẳng thắn, sáng ngời của anh, đáy mắt có chút nóng lên.
Cậu đã ở bên tớ rất nhiều, rất nhiều đêm sợ bóng tối rồi.
Cô thầm nghĩ.
Chung Duật lại châm thêm một mồi lửa vào trái tim vốn đã nóng rực của cô.
"Có muốn ra ngoài với tớ không?"
Tống Thư Họa mở to hai mắt, trái tim đập nhanh dần.
"Đi đâu?"
"Ra ngoài mua chút đồ ăn khuya cho mọi người."
Chung Duật đối diện với ánh mắt của cô, lại hỏi một lần nữa: "Đi không?"
Tống Thư Họa: "Được thôi. Nhưng mà, chúng ta đi bằng gì?"
Chung Duật như ảo thuật gia lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi, móc khóa xoay một vòng trên đầu ngón tay anh.
"Lái xe chứ."
Tống Thư Họa kinh ngạc: "Cậu lái xe đến à?"
Chung Duật cười: "Xe của người khác. Đi thôi."
Tống Thư Họa đi theo Chung Duật đến vị trí cổng sân, không chắc chắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Chung Duật.
"Là chiếc xe này sao?"
Trong khoảng sân vốn trống rỗng, không biết từ lúc nào đã có thêm một chiếc xe điện màu hồng.
Chung Duật đặt tay trên tay lái, cười nói: "Sao thế? Cậu loại xe điện ra khỏi danh sách xe à?"
Tống Thư Họa vội vàng lắc đầu: "Không, tớ chỉ hơi bất ngờ thôi."
Cô cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm treo trên tay lái còn lại đưa cho Chung Duật.
"Vậy chúng ta đi thôi."
Chung Duật nhận lấy chiếc mũ bảo hiểm màu hồng trên tay cô, vẻ mặt khó xử.
"Có thể không đội không?"
Tống Thư Họa nín cười: "Có thể chứ, vậy tớ lái."
Trên xe này chỉ có một chiếc mũ bảo hiểm, chắc chắn là dành cho người lái.
Chung Duật suy nghĩ một giây, rồi nhường quyền lái xe.
"Được, cậu chở tớ."
Đêm tối tĩnh lặng, gió núi gào thét.
Tống Thư Họa không ngờ rằng, kỹ năng lái xe điêu luyện len lỏi qua các con đường lớn nhỏ của mình lúc này lại có ích.
Đường ở ngoại ô vắng vẻ, tiếng gió vù vù bên tai.
Ngoài ra, chỉ có tiếng chỉ đường lúc có lúc không của chàng trai phía sau.
Chiếc xe này không lớn, khoảng cách giữa hai người cũng gần.
Trước khi lên xe, Chung Duật đã đưa áo khoác của mình cho cô mặc.
Chiếc áo khoác mang theo hơi thở của chàng trai, bao bọc cô một cách ấm áp.
"Ngã tư phía trước rẽ phải."
Mỗi lần Chung Duật lên tiếng đều như đang thì thầm bên tai Tống Thư Họa.
Rõ ràng chỉ là một chuyến đi xe bình thường, nhưng vì môi trường vắng vẻ và chiếc áo khoác trên người lại có thêm vài phần thân mật và mập mờ.
Tống Thư Họa cảm thấy có chút may mắn vì mình đã đội mũ bảo hiểm, không đến nỗi để lộ đôi tai nóng bừng của mình dưới ánh mắt Chung Duật.
Đến quán nướng, Tống Thư Họa đỗ xe xong, kéo khóa áo định trả lại.
"Cứ mặc đi."
Chung Duật không cho cô cơ hội từ chối, đã quay người đi trước.
Khói từ quán nướng ven đường bay lượn, than củi đen sì tóe ra những tia lửa vàng, tiếng thịt nướng "xèo xèo" hòa cùng tiếng nói chuyện ồn ào của những người khác.
Bóng dáng cao gầy của Chung Duật lẩn khuất trong làn khói lửa trần gian này, vẫn thanh tú và thoát tục.
Tống Thư Họa lén lút vẫy vẫy tay áo khoác, nhìn ống tay áo bay loạn xạ trong không trung, không nhịn được cười trộm.
Chung Duật đi được vài bước, không thấy người theo sau, liền dừng lại quay đầu.
Lại thấy Tống Thư Họa chẳng hề để ý đến mình, đang chuyên tâm vẫy tay áo chơi đùa.
Trông có vẻ rất vui.
Chung Duật đợi cô đến gần, cúi đầu nhìn cô.
"Vui không?"
Tống Thư Họa sững sốt một chút, ngơ ngác ngẩng đầu.
Cô mới phát hiện Chung Duật đã dừng lại, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Phát hiện ra bộ dạng ban nãy của mình đã bị anh thu hết vào mắt, Tống Thư Họa đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Cô ngoan ngoãn xắn tay áo lên, đút tay vào túi áo.
"Đi thôi."
Chung Duật cười: "Không sao, cậu có thể tiếp tục vẫy. Tớ thấy cũng khá vui đấy."
Mặt Tống Thư Họa nóng bừng lên.
"Lần sau nhé."
Sau khi khéo léo từ chối, cô tăng tốc bước về phía trước.
Chung Duật bật cười một tiếng, nhanh chóng đi theo.
Quán nướng nhỏ buôn bán rất đông khách, bên trong đã không còn chỗ ngồi.
Chung Duật lấy thực đơn, cùng Tống Thư Họa ngồi dưới mái hiên được dựng bên ngoài.
Chung Duật đưa thực đơn cho cô.
"Muốn ăn gì?"
Tống Thư Họa cầm lấy bút, gọi một vài món theo khẩu vị của bạn cùng phòng, rồi trả lại cho Chung Duật.
"Cậu xem rồi gọi thêm đi."
Chung Duật gật đầu, gạch vài nét trên thực đơn.
"Đợi tớ một chút."
Anh dặn một tiếng, rồi cầm thực đơn rời đi.
Tống Thư Họa đồng ý, cúi đầu nghịch điện thoại.
Đợi một lúc, cô mơ hồ cảm thấy có người bên cạnh đang nhìn mình.
Ngẩng đầu lên, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của mấy người đàn ông ở bàn bên cạnh.
Có mấy người trông có vẻ không dễ chọc vào ngồi bên cạnh, là "dân xã hội". Một trong số đó là một người gầy gò với mái tóc đủ màu, miệng nhọn má hóp, ánh mắt có chút tà khí. Người còn lại to cao vạm vỡ, tướng mạo rất hung dữ, trời lạnh nhưng chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay, hai cánh tay xăm trổ, vạt áo vén lên, để lộ cái bụng béo phệ. Mấy người còn lại cũng đều là những người đàn ông cùng loại.
Tống Thư Họa không dám nhìn kỹ, cúi đầu nhắn tin WeChat hỏi Chung Duật đang ở đâu.
Chung Duật trực tiếp gọi thoại qua.
"Sao vậy?"
"Không, không có gì."
Tống Thư Họa biết không nên chỉ dựa vào ngoại hình mà có thành kiến với người khác, huống hồ gì bàn đó cũng chẳng làm gì cả.
Nhưng cô vốn nhát gan, gặp phải những người này vẫn theo bản năng sợ hãi.
"Chỉ hỏi cậu đi đâu thôi."
Chung Duật im lặng hai giây: "Cậu nhìn sang bên phải đi."
Tống Thư Họa quay đầu, chỉ thấy Chung Duật đang đi xuống từ bậc thềm của một cửa hàng.
Anh một tay cầm điện thoại nói chuyện với cô, tay kia xách một cái túi vẫy vẫy về phía cô.