Nếu Tình Yêu Quên Lãng - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi suýt nữa phun cả ngụm sâm panh ra ngoài.  


Có khi nào không cần đợi đến sau này, mà ngay bây giờ Tống Quan Tinh đã và đang bảo vệ chị dâu cũ rồi không?


Tôi vội lắc đầu, ép mình phải vứt bỏ đống suy nghĩ kỳ quặc ấy đi.  


Lục Viễn Châu bình tĩnh cụng ly với Tống Quan Tinh, ung dung mở miệng:  


"Chuyện cậu có chị dâu còn xa lắm, trước mắt có chuyện khác quan trọng hơn."  


Ánh mắt anh chuyển hướng sang tôi, cuối cùng dừng lại nơi đôi giày của tôi.  


"Giày cao gót đi không thoải mái thì đổi đôi khác đi."  


"Người cũng giống giày vậy, không nên cố gượng ép."  


Tống Quan Tinh luôn ở bên cạnh tôi không hề phát hiện ra… Vậy mà Lục Viễn Châu lại nhìn thấu chỉ trong chớp mắt.  


Thật ra lý lẽ đó tôi hiểu mà.  


Giày có thể thay, còn bạn trai thì…  


Tống Quan Tinh đang ngồi xổm trước mặt tôi, cẩn thận dán băng cá nhân vào gót chân tôi.  


Động tác của anh ấy vụng về, dáng vẻ thiếu gia được nuông chiều đang dùng vốn kinh nghiệm ít ỏi của mình để cố gắng chăm sóc tôi.  


Tôi biết rõ… Tống Quan Tinh không phải là người phù hợp với tôi.  


Nhưng hiện tại, tôi không thể thay đổi được anh ấy.  


Vì quyền quyết định của mối quan hệ này không nằm trong tay tôi.  


Mà là nằm ở Tống Quan Tinh.


4


Gặp lại Lục Viễn Châu giống như một viên sỏi rơi xuống mặt hồ… lúc đầu gợn sóng lăn tăn, rồi dần dần lặng yên trở lại.  


Vài ngày sau, tôi giả vờ vô tình nhắc đến Lục Viễn Châu khi đang nói chuyện với Tống Quan Tinh.  


Anh ấy cũng không giấu diếm điều gì, thậm chí còn thản nhiên kể:  


"Anh họ của anh chắc là kiểu người tài hoa bạc mệnh ấy."  


"Vừa đẹp trai, vừa nghiêm túc, lại còn là một kỳ tài thương trường… đúng chuẩn con nhà người ta."  


"Chỉ có điều là đầu óc có hơi vấn đề."  


Tôi ngẩn người.  


Tống Quan Tinh thong thả kể tiếp:  


"Hồi 4 năm trước anh ấy từng nằm ICU hơn một tháng."  


"Sau khi tỉnh lại, ngày nào cũng nói trong mơ thấy một cô gái kh óc với anh ấy."  


"Anh họ nói không thấy rõ mặt cô gái đó, nhưng biết chắc là rất xinh… mà kh óc thì đáng thương vô cùng."  


"Anh ấy còn khăng khăng rằng đó là bạn gái của mình."  


"Dì ba của anh là mẹ của anh họ có nói với bọn anh rằng, đúng là trước đây anh ấy từng có một cô bạn gái thật."  


Tống Quan Tinh vừa nói vừa tháo hai cúc áo sơ mi, kéo lỏng cà vạt rồi nhàn nhã nhấp ngụm trà.  


Anh ấy trông an nhiên, còn tôi thì nổi da gà khắp người.  


Chẳng lẽ… anh ấy đã biết từ trước rồi?  


Khi tôi còn đang cuống cuồng tìm cách giải thích, Tống Quan Tinh lại tiếp lời bằng giọng điệu hờ hững:  


"Nhưng dì ba anh bảo họ chia tay lâu rồi, anh họ không nên đi quấy rầy người ta nữa."  


"Nên sau này nếu anh họ hỏi, cứ nhất trí trả lời là… không biết gì hết."  


"Dì ấy đúng là lo xa. Lúc đó anh vừa từ nước ngoài về, ngay cả anh mà anh họ còn không nhớ ra cơ mà."  


Anh thoải mái vắt chân, vừa nghịch cà vạt vừa cười khẽ một tiếng.  


"Nhưng điều đó cũng chứng minh một chuyện, dì ba anh thật sự sợ hai người họ ‘nối lại tình xưa’."  


"Cho nên em nói xem…"  


Ánh mắt anh đột nhiên khóa chặt lấy tôi, sắc bén như một con báo đang săn mồi.  


Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo lóe lên nơi đáy mắt của Tống Quan Tinh.  


Tôi sững người, mồ hôi lạnh túa ra khắp sống lưng.  


Nhưng ngay sau đó, anh ấy lại nở một nụ cười nham nhở, giống hệt đám bạn học thích hóng drama thời đại học.  


"Không biết cô gái đó là người thế nào nhỉ?"  


Bị anh ấy nhìn chằm chằm như vậy, tôi thấy bối rối đến mức lòng bàn tay bị móng tay cào đỏ cả lên, vậy mà vẫn phải cố gắng không né tránh ánh mắt.  


Đời người như một vở kịch, đã diễn thì phải diễn cho tròn vai.  


Tôi lắc đầu, cố gắng giữ giọng thật chân thành:  


"Em cũng không đoán ra nổi."  


Tống Quan Tinh nhún vai ra vẻ không sao cả:  


"Thôi được, bỏ qua vậy."  


"Dù gì thì anh họ cũng quên người đó rồi mà."  


Năm đó tôi đột ngột rời đi, từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh tái ngộ với Lục Viễn Châu.  


Tôi nghĩ anh sẽ hận tôi, trách tôi, thậm chí sẽ không ngại khiến tôi xấu mặt trước đám đông để trả đũa.  


Tôi chỉ không ngờ được… Rằng anh lại quên tôi.  


Quên đến mức, như thể tôi chưa từng tồn tại trong cuộc đời anh.


5


Cuối tuần, tôi theo Tống Quan Tinh đến công ty tăng ca, tiện thể kiêm luôn vai trò thư ký tạm thời.  


Làm việc cả ngày, anh ấy nhìn ra vẻ mệt mỏi của tôi, vốn định tự mình đưa tôi về nhà.  


Nhưng đúng lúc đó, ông Đổng mở một buổi tụ họp quy tụ toàn bộ thanh niên ưu tú thành phố J, lại còn quy định khách mời không được dẫn theo người nhà.  


Tống Quan Tinh đành phải gọi tài xế đưa tôi về trước.  


Dù đám bạn đứng bên cạnh vừa kéo vừa thúc giục, Tống Quan Tinh vẫn kiên quyết đứng cạnh tôi không rời.  


Anh ấy khoác vai tôi, cười hì hì nói:  


“Bạn gái tao xinh thế này, tụi mày giục cái gì mà giục?”  


“Lỡ mất vợ thì ai đền đây?”  


Đám thiếu gia tức đến trắng mắt trợn tròng.  


Họ lái siêu xe đến, liên tục bóp còi inh ỏi như đi đ ánh trận, khiến tôi và Tống Quan Tinh phải bịt tai chịu trận.  


Tống Quan Tinh nghiến răng:  


“Lũ nhóc ch ếc tiệt, lát nữa lên bàn r ượu tao cho tụi mày biết tay!”  


“Tiểu Ngô còn chưa đến, áo khoác của anh để lại cho em.”  


Anh ấy mượn cớ khoác áo cho tôi, thuận thế cúi đầu ghé sát tai thì thầm:  


“Hôm nay anh xịt nước hoa mới, em thấy thế nào?”  


Anh ấy đứng quá gần.  


Hơi thở ấm áp phả vào cổ ngưa ngứa khiến tôi không kìm được mà rụt người lại, lại vô tình nhào ngay vào lòng anh ấy.  


Tống Quan Tinh lập tức vòng tay ôm tôi, còn cố tình quay sang huýt sáo một tiếng khoe khoang:  


“Bạn gái tao quyến luyến không nỡ rời, tụi mày chờ thêm tí đi~”  


Có đôi khi tôi cảm thấy…  


Tống Quan Tinh như một cậu em trai hàng xóm nghịch ngợm, mỗi ngày đều nghĩ ra đủ chiêu trò để gây sự chú ý.  


“Em còn chưa trả lời, thích mùi hương này không?”  


“Thích chứ, gu của anh xưa nay vẫn đỉnh mà.”  


Thật ra thì… đỉnh cái beep ấy.  


Mùi nước hoa gắt gỏng như kiểu vận động viên thể thao xịt bừa xịt bãi, hăng hắc đến đau cả mũi.  


Nhưng tôi vẫn phải nhắm mắt khen lấy khen để.  


Vì chúng tôi… không phải một cặp đôi bình thường.  


Tống Quan Tinh nghe câu trả lời thì cười tươi như hoa nở, vô cùng hài lòng.  


Đúng lúc đó, một chiếc Maybach đen bóng dừng ngay trước mặt tôi.  


Tài xế không ai khác ngoài… Lục Viễn Châu!!  


Anh tựa tay lên vô lăng, hờ hững liếc tôi một cái.  


“Em dâu, trùng hợp nhỉ.”  


“Lên xe đi, anh đưa em về.”  


6


Tống Quan Tinh lập tức chắn trước mặt tôi.  


Tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh ấy, chỉ cảm nhận được giọng điệu đã không còn nhẹ nhàng như trước, thậm chí có thể nói là nghiêm túc như đang bàn chuyện làm ăn.  


“Không cần đâu, anh họ.”  


“Em đã gọi tài xế đến đón Giai Giai rồi.”  


Lục Viễn Châu khẽ gật đầu, nhưng hoàn toàn không có ý định rời đi.  


“Trên đường một chiều gần đây vừa xảy ra tai nạn.”  


“Có lẽ tài xế của cậu…”  


Anh còn chưa nói dứt câu thì điện thoại của Tống Quan Tinh đã vang lên.  


Là Tiểu Ngô gọi.  


Tống Quan Tinh bực bội kéo lỏng cà vạt, thở dài một hơi dài như trút hết kiên nhẫn.  


“Cậu cũng đâu phải mới lái xe ngày đầu, không biết xem tình hình đường xá mà đi đường khác à?”  


“Thế giờ cậu định để bạn gái tôi đi bộ về nhà đấy hả?”  


Đầu dây bên kia, Tiểu Ngô có vẻ đang cuống cuồng xin lỗi lia lịa.  


Tống Quan Tinh mất kiên nhẫn, dứt khoát cắt lời:  


“Thôi khỏi, cứ tắc đường ở đấy đi!”  


Anh ấy cúp máy cái rụp, rồi quay sang phất tay gọi đám con nhà giàu đứng cạnh mấy chiếc siêu xe.


Tống Quan Tinh xoay người gọi to:


“Cho tao mượn một chiếc xe, tao chở bạn gái về nhà đã!”


Tên cậu ấm khi nãy bấm còi nhiệt tình nhất phả ra một vòng khói thuốc, cười hì hì:


“Anh Tống, không phải tụi em không nể mặt anh… Chỉ là tài xế ít, không dư xe để cho anh mượn rồi.”


“Nói thật nhé,” cậu ta giơ điện thoại ra: "Chú Đổng sắp đến rồi, anh dám để chú ấy phải đợi sao?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo