Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hồi đầu tôi cũng từng hoang mang, từng tức giận, từng cố phân bua.
Nhưng lâu dần, tôi quen rồi.
Người đại diện từng nói:
“Lăn lộn trong giới này, miễn là còn lăn thì vẫn là đang nổi.”
Mấy câu chửi đó à? Không phải đang mắng tôi đâu, là con cóc vàng đang nhả tiền đấy.
Lúc ấy, tôi lại nghe thấy giọng nói đó vang lên trong đầu:
[Đám người này bị gì vậy? Điên à?]
[Làm cái gì cũng phải chửi Tương Tương là sao? Còn thế nữa, ông đây chơi chiêu diva nghỉ quay luôn cho biết mặt!]
[Trần Trạch làm ăn kiểu gì vậy?! Ngay cả bình luận còn không quản nổi?! Đồ vô dụng!]
Trần Trạch, là tổng đạo diễn chương trình “Hành Trình Rung Động”.
Tôi sững lại, quay sang nhìn ảnh đế Giang Vân – đóa “cao lăng chi hoa” trong truyền thuyết.
Lúc này, “đóa hoa” ấy đang cau mày, trên mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn, nhìn chằm chằm vào màn hình như thể muốn… Ăn tươi nuốt sống nó.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của tôi, anh thoáng khựng lại. Khi quay lại thì đã trở về dáng vẻ thường ngày – lạnh lùng, khách sáo, có chút xa cách:
“Có chuyện gì sao?”
Tôi lắc đầu, không đáp.
Cái vị ảnh đế mới nổi này…
Có vẻ… Hơi kỳ lạ nhỉ?
2.
Chương trình được quay trong vòng hai tuần.
Hôm nay là ngày mọi người lần đầu gặp mặt, nên hoạt động “phá băng” được sắp xếp là: Cùng nhau nấu một bữa tối.
Hai nhóm còn lại—một nhóm đi hái rau bắt gà, nhóm kia xuống nước bắt cá hái củ ấu.
Còn tôi và Giang Vân thì nhận nhiệm vụ sơ chế nguyên liệu cuối cùng.
Sau khi tất cả đều xách giỏ mang đồ nghề lên đường làm nhiệm vụ, Giang Vân bỗng quay sang hỏi tôi:
“Nghe nói gần đây có một vườn dâu tây, em có muốn đi xem không?”
“Dù sao thì đợi bọn họ quay về chắc cũng còn lâu.”
Tôi tính nhanh—ừm, nghe cũng hợp lý.
Thế là tôi xách đại hai cái giỏ tre, đi cùng anh luôn.
Vừa bước chân ra khỏi cổng, tôi lại nghe thấy giọng nói quen thuộc đó vang lên trong đầu:
[Ồ, cuối cùng cũng được ở riêng với cô ấy rồi.]
[Hoàng hôn lãng mạn, gió mát mơn man, cánh đồng rộng mở và mùi dâu ngọt dịu… Ôi chao, đúng là khung cảnh hẹn hò hoàn hảo. Giang Vân, mày đúng là thiên tài!]
Tôi lưỡng lự nói:
“Giang tiên sinh…”
Mặt anh không biểu cảm:
“Ừm?”
[Cô ấy còn gọi mình là ‘Giang tiên sinh’, xa cách quá…]
[Nãy giờ nói với mình tám câu rồi, không phải nên đổi thành gọi “bé cưng” luôn rồi sao?]
… Tôi: “?”
Anh này…
Tôi không đọ nổi độ “mặn” của anh mất.