Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ông chủ Ngô, xin dừng bước."
Một giọng nói phía sau gọi hắn lại. Hắn quay đầu lại, nhìn người đàn ông trước mặt, thân hình béo phì, đôi mắt nhỏ và dài toát lên vẻ xấu xa.
Hắn gật đầu, lịch sự hỏi: "Có việc gì chỉ giáo ạ?"
"Ai da, ông chủ Ngô nói quá lời rồi, chỉ là muốn mời ngài đến phủ hát một đoạn khúc thôi." Người đàn ông nhanh chóng đi đến trước mặt hắn, chiếc quạt trên tay không ngừng phe phẩy trước mặt hắn.
Ngô Hương Quân không đáp lời, chỉ im lặng nhìn người đàn ông trước mặt.
"Ngài đây là đồng ý hay không đồng ý?" Người đàn ông thấy hắn không hề động lòng, trong lòng lo lắng, phải biết rằng hắn ta làm việc cho quân Nhật, chỉ có thể có, không thể không. Nhưng vị diễn viên nổi danh của Bắc Kinh, người khác mời tám người khiêng kiệu cũng không mời nổi, công việc khó khăn này hắn ta cũng phải nhắm mắt tiếp nhận.
"Nhiễm đại gia làm việc bên cạnh người Nhật quả không dễ dàng." Ngô Hương Quân quay người lại, chậm rãi dạo quanh chợ Bắc Bình, giọng điệu lạnh lùng, khiến người ta nghe mà rợn tóc gáy.
"Ông chủ Ngô, tôi đây cũng là vì miếng cơm manh áo thôi…"
"Nghe nói bảy ngày trước, cô nhi viện ở Bắc Bình có hơn một trăm trẻ mồ côi, không biết tại sao qua một đêm, ngay cả nửa con chó cũng không nhìn thấy, ông nói xem chuyện này có kỳ quái không?"
Ngô Hương Quân dừng bước trước một gian hàng bán đồ trang sức, cầm lấy một chiếc trâm hình bướm mân mê rồi lại tự mình nói tiếp: "Hình như nghe nói đã bị đưa đến Đông Bắc làm việc rồi. Thật đáng thương, những đứa trẻ nhỏ như vậy phải làm những công việc lao khổ đến tế, sau lần dày vò này, chắc chắn không ít đứa phải chết."
"Ông chủ Ngô, ngài đừng nói nữa, ngài đừng nói nữa ạ…"
Nhiễm đại gia cúi đầu, kéo tay áo Ngô Hương Quân, cố gắng ngăn hắn nói tiếp.
"Chiếc trâm này khá tinh xảo, ông xem thử đi."
Hắn đưa chiếc trâm hình bướm cho Nhiễm đại gia, nhưng khi hắn ta vừa chạm vào chiếc trâm, cánh bướm lại gãy làm đôi. Nhìn thấy cảnh tượng này, cả người Nhiễm đại gia run lẩy bẩy.
"Không phải tôi, không phải tôi…" Hắn ta lắc đầu, run rẩy phủ nhận.
Ngô Hương Quân lạnh lùng nhìn hắn ta, hừ nhẹ một tiếng: "Chiếc trâm này tôi đền cho bà, rồi lấy cho tôi một chiếc mới." Hắn nhẹ giọng nói với bà lão bán trâm.
"Nhiễm đại gia, là do chiếc trâm này làm không tốt, ông đừng để ý quá."
Hắn cất chiếc trâm bướm vừa mua xong, cúi người ghé vào bên tai Nhiễm đại gia nhẹ giọng nói: "Hơn một trăm trẻ mồ côi bị đưa đến Đông Bắc, loại chuyện táng tận lương tâm như vậy ông đại gia đây cũng đã làm rồi. Còn sợ gì nữa, ông có gì mà phải sợ?" Dứt lời, Ngô Hương Quân đã đi về phía đầu kia của khu chợ. Đột nhiên, hắn dừng bước: "Chủ nhân của ông muốn nghe kịch thì cứ đến hí phường mà nghe, cái giọng hát dở tệ này của tôi chỉ sợ sẽ làm hỏng hứng thú của ông ấy."
Ngô Hương Quân đã thay đổi, không còn là dáng vẻ rụt rè sợ sệt như trước đây nữa. Hắn là kép hát nổi danh nhất Bắc Bình, ngay cả người Nhật cũng phải nể mặt hắn mấy phần.
Hắn chưa bao giờ gần gũi với bất kỳ ai, một mình một ngựa, có vở kịch của hắn thì hắn đi hát, không có vở kịch của hắn thì hắn ru rú ở nhà không gặp người nào, hoặc là ra khỏi nhà, đến khu chợ, lang thang không mục đích vài vòng. Thấy thứ gì mới lạ, hắn sẽ dừng lại mân mê, nếu nghe thấy đồ Anh quốc nhập khẩu từ Hồng Kông, đồ ngoại quốc, hắn không nói hai lời sẽ mua hết.
Làm như vậy chỉ là muốn nhìn vật nhớ người, nhớ nhung người con gái xa xôi không thể với tới.
Có thời gian rảnh rỗi hắn lại nhớ nàng, nhớ xem bây giờ nàng đang làm gì.
Có lẽ là đang dùng bộ mặt đáng sợ ép người ta nôn tiền ra, cũng có lẽ là đang thảnh thơi ngồi trên ghế, uống trà, nhìn người bị đánh đến nửa sống nửa chết trước mặt, khóe miệng vẫn có thể nở nụ cười.
Nhưng thời gian rảnh của hắn chỉ giới hạn vào lúc đi ngủ ban đêm. Hắn cố ý khiến mình bận rộn, hết vở kịch này đến vở kịch khác, có khi một ngày nhận đến năm suất, về đến nhà là lập tức ngã đầu xuống ngủ.
Trong lòng hắn có một khoảng trống ngày càng lớn, và cơ thể hắn cũng ngày càng yếu đi. Mỗi khi giao mùa, hắn lại ho khan, có khi đang hát kịch, cổ họng đột nhiên co thắt một cái, không thở được, hắn phải ra hiệu cho người phía sau sân khấu, bảo người ta chuẩn bị sẵn nước đợi hắn đi đến đó, cho hắn uống vài ngụm nước mới có thể hát tiếp.
Cứ như vậy năm này qua năm khác, giọng hát của hắn đã không còn như xưa, đành phải quyết tâm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Một đào kép, mạng sống của hắn chính là giọng hát đó.
Bây giờ hắn đang trong thời gian rãnh rổi, không còn bận nữa, những ngày tháng như vậy cũng khá tốt.
Cầm lấy bát thuốc còn bốc khói nóng để bên cạnh, đại phu nói bát thuốc này có thể nhuận họng bổ phổi, cải thiện giọng hát của hắn. Hắn uống liền nửa năm, giọng hát cũng đã hồi phục được tám phần, xem ra ngày hắn tái xuất đã sắp đến rồi.
Nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, thời tiết ở Bắc Bình lạnh đến không thể có tuyết, hắn xoa xoa đôi tay lạnh buốt, đặt lên miệng hà hơi nóng, mong chờ trận tuyết đầu mùa của Bắc Bình sẽ đến.