Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn ta khẽ ngoắc ngón trỏ, thuộc hạ bên cạnh lập tức tiến đến gần Lý Tuyết.
Lý Tuyết cắn môi, khẩu súng trong tay nắm càng chặt hơn.
Tuyệt đối không thể để cha chết trong tay người Nhật, nàng phải bảo vệ người bên cạnh mình. Nàng ổn định lại tâm thần, liên tiếp ba phát súng đều bắn trúng vào vị trí tim của tên lính quỷ, những tên người Nhật bị bắn trúng lập tức ngã xuống, tấm thảm nhuốm đầy màu đỏ tươi.
Súng của nàng một lần nữa chỉa vào đầu tên thủ lĩnh đó, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Tên sĩ quan Nhật huýt sáo với nàng, nụ cười bên môi càng sâu hơn, hắn ta chậm rãi đi đến trước mặt nàng, cúi người xuống dùng đôi mắt lạnh như băng đó nhìn nàng chằm chằm.
"Bắn đi!" Hắn ta dí trán mình vào họng súng của Lý Tuyết, tràn ngập sự khiêu khích.
"Chỉ cần ngươi nổ súng, tôi sẽ phất tay một cái, cha ngươi sẽ cùng chôn theo tôi."
"Ngươi!"
Bàn tay Lý Tuyết hơi run rẩy, đôi mắt đẫm sương mù, vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.
Nàng hận người Nhật lần nào cũng uy hiếp nàng như vậy, thật sự rất hận…
Bàn tay to lớn vung lên một cái, đã hất khẩu súng trong tay nàng văng vào bức tường bên cạnh, dùng sức kéo tay nàng, lôi nàng vào trong lòng ngực hắn ta.
"Tiểu dã miêu, chi bằng tối nay hầu hạ tôi, chuyện hôm nay tôi coi như không thấy."
"Đừng có mơ!"
Bàn tay không bị khống chế, một cái tát đã đánh xuống mặt hắn ta.
Bốp—
Tiếng tát giòn tan, vang vọng trong phòng.
Hắn ta sững sờ, ngay sau đó, ngọn lửa giận trong mắt bùng cháy, người đàn ông đang nắm chặt tay nàng, sức lực lập tức tăng vọt, nàng cảm thấy bàn tay mình sắp bị hắn ta bóp nát rồi.
"Con đàn bà hạ tiện này dám đánh tao!"
Cái tát này chuẩn bị đánh thẳng xuống mặt Lý Tuyết, đúng lúc này, một giọng nói đã ngăn cản hành động của hắn ta.
"Dừng tay!"
Lý Tuyết nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy Honma Ichiro bày ra vẻ mặt hung tợn, đôi mắt đó như ác quỷ tái thế, hung hăng nhìn hắn ta chằm chằm.
Hắn ta dẫn theo một đám lính Nhật, chậm rãi tiến vào, bao vây xung quanh bọn họ.
"Buông cô ấy ra!"
"Đại tá, xin ngài đừng can thiệp vào chuyện của tôi."
Honma Ichiro hoàn toàn không để ý, đi đến trước mặt hắn ta rồi tung một cú đấm: "Đồ khốn!" Đánh hắn ta văng vào góc tường.
Bị lực lượng đột ngột này làm chấn động, Lý Tuyết đáng lẽ phải ngã ngồi xuống đất, nhưng lại khiến nàng ngã vào một vòng tay ấm áp, là vòng tay mà nàng quen thuộc nhất và cũng căm hận nhất.
"Tuyết Nhi, có đau không? Có đau không?" Honma Ichiro nhẹ nhàng xoa vết sưng đỏ trên cổ tay nàng, nhẹ giọng hỏi nàng.
Lý Tuyết lắc đầu một cái, nhìn về phía cha.
Thấy Lý Quan Hỏa không thể tin được nhìn hành động của nàng và Honma Ichiro, đáy mắt ông ấy tràn ngập sự tức giận và bi thương.
Honma Ichiro biết nàng đang nghĩ gì, lập tức dùng tiếng Nhật ra lệnh: "Thu súng, tất cả cút về cho tao!"
Một chỉ thị, một hành động, toàn bộ lính Nhật trong phòng tiệc đều rút khỏi sảnh, chỉ còn lại người đàn ông vẫn còn ngã ở góc tường.
Hắn ta đứng dậy, tức giận lau vết máu bên khoé miệng, khinh bỉ một tiếng, không cam lòng rời đi. Đợi hắn ta đi rồi, Honma Ichiro cúi đầu: "Tuyết Nhi, em không sao là tốt rồi…" Hắn ta một tay ôm nàng vào lòng, không ngừng lẩm bẩm, đáy mắt ẩn chứa một sự dịu dàng không nói thành lời.
Giây tiếp theo, hắn ta cởi quân phục, khoác lên người nàng, đưa nàng ra khỏi nơi hỗn loạn này.
Lý Tuyết cứ thế để hắn ta ôm đưa ra khỏi hiện trường, nàng biết, cuối cùng giấy cũng không gói được lửa, chuyện phải đối mặt vẫn phải đối mặt.