Ngọt Ngào Trong Vòng Tay - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Tiếng khóa cửa phòng dụng cụ đóng lại phát ra một âm thanh n ặng n ề.


Không gian bỗng chốc tối sầm và mùi ẩ m m ốc, cũ kỹ trong không khí khiến tôi gần như ng ạt th ở.


Tôi đ ập m ạnh vào cửa: "Các cậu làm gì vậy?"


"Đây là lệnh của anh Quý."


Cậu bạn đã l ừa tôi đến đây vẫn tiếp tục khóa cửa: "Yên tâm, lát nữa cậu sẽ được ra thôi."


Quý Tùng Chấp bảo họ làm vậy sao?


Tôi tức đến run cả người, vội vàng rút điện thoại gọi cho Quý Tùng Chấp. Tiếng chuông điện thoại đổ hết lần này đến lần khác. Nhưng người nghe máy lại là một cô gái.


"Anh Quý, cái số điện thoại có tên 'k ẻ b ám đ uôi' này là ai vậy?"


Cô ta cố tình cười thật lớn.


Kẻ b ám đ uôi sao?


Tôi sững sờ, rồi chậm rãi nhận ra….Đây là tên mà Quý Tùng Chấp đặt cho tôi. Vậy mà tôi chưa bao giờ biết.


"Cô l ắm l ời nhất đấy."


Giọng nói hờ hững của chàng thiếu niên vang lên. Mặc dù đang mắng, nhưng không hề có ý tr ách m óc.


Đương nhiên…


Cũng không hề có chút lo lắng nào về việc tôi có t ức gi ận khi biết chuyện này hay không. Quý Tùng Chấp luôn tự tin thái quá.


"A Quý."


Tôi không bận tâm đến việc hỏi ý nghĩa của cái tên đó, hít một hơi thật sâu rồi dịu giọng: "Tại sao họ lại nhốt em? Có h iểu l ầm gì không?"


Tôi vẫn không thể tin Quý Tùng Chấp lại làm ra chuyện này. Dù trước đây tôi có bám riết lấy anh ta đến mức nào. Anh ta cũng chỉ nhíu mày, giọng b ực b ội nói một câu: "Giang Dã, em có thể giữ chút chừng mực của con gái được không?"


"Làm sao lại nh ốt em chứ?"


Nhưng lần này, Quý Tùng Chấp chỉ khẽ c ười kh ẩy. Anh ta lấp liếm dỗ dành tôi: "Không phải vì anh thương em vất vả trong thời gian này sao. Trước đây em hay nói với anh là tập luyện rất mệt, còn luôn bị người khác l àm ph iền à? Anh tìm cho em một nơi rất yên tĩnh, em có thể nghỉ ngơi cho tốt. Vài tiếng nữa anh sẽ bảo Tiểu Chu và mọi người đến đón em ra."


"Nhưng còn ba tiếng nữa là em phải thi đấu rồi!" Giọng tôi trở nên kích động.


Tôi không hiểu rốt cuộc mình đã làm gì để chọc giận anh ta. Cuối cùng, tôi mang theo chút v an n ài: "A Quý, anh để em đi thi đấu trước được không?"


Cơ hội lần này tôi đã phải rất v ất v ả mới có được. Một trong số các giám khảo lần này là một họa sĩ mà tôi đã ngưỡng mộ nhiều năm. Tôi rất muốn tham gia.


"Cái l oại cuộc thi đó có gì hay mà tham gia?" Giọng của Quý Tùng Chấp lạnh xuống ngay lập tức.


Anh ta "t ặc" lưỡi, vẻ kh inh th ường lộ rõ: "Hơn nữa, em mới học vẽ được bao lâu? Với trình độ của em, đừng đi làm tr ò c ười nữa."


Không phải như vậy. Em đã luyện tập rất chăm chỉ. Thầy giáo cũng nói em có năng khiếu mà…


Tôi mở miệng định giải thích nhưng lại bị giật mình bởi một tiếng v a ch ạm rất lớn phía sau. Rồi tôi nghe thấy Quý Tùng Chấp lên tiếng. Giọng điệu thờ ơ: "Chị Nghiên cũng nói gần đây em quá thích th ể h iện.”


"Giang Dã, người đầu óc chậm chạp thì cứ ngoan ngoãn làm một bình hoa đi, em luôn muốn tr anh gi ành gì với chị Nghiên vậy?"


Tôi sững sờ, rồi bỗng chốc vỡ lẽ.


Ồ, hóa ra lại là vì Giang Nghiên…


2


Giang Nghiên là chị gái tôi.


Từ nhỏ chúng tôi đã là một cặp đối lập.


Chị ấy xinh đẹp, hào phóng, thành tích học tập luôn đứng đầu. Còn tôi thì học gì cũng chậm hơn người khác, lại còn hay g ây r ắc r ối.


Được bố mẹ th iên v ị, mọi người xung quanh tâng bốc. Khiến Giang Nghiên chưa bao giờ thèm cúi đầu nhìn tôi lấy một lần.


Cho đến khi tôi bắt đầu cầm cọ vẽ. Khi bố mẹ tặng cho tôi một chiếc túi vì lời khen của thầy giáo.


Tôi thấy sắc mặt Giang Nghiên tối sầm lại. Chị ấy liếc nhìn tôi, mang theo chút thù địch.


Nhưng tôi không hiểu. Ngay cả chiếc túi được tặng làm phần thưởng đó… cũng là sau khi Giang Nghiên ch ê thì mới đến tay tôi.


Rốt cuộc người này đang lo lắng điều gì đây?


Nhưng bây giờ tôi cũng không cần phải tìm hiểu nữa.


"Anh ỷ vào việc em thích anh."


Tầm nhìn trước mắt dần trở nên m ờ nh òe. Giọng tôi run run, thậm chí còn không biết mình đang nói gì: "Quý Tùng Chấp, em không th ích anh nữa, em sẽ không qu ấy r ầy anh nữa có được không?”


"Em không muốn tr anh gi ành gì với Giang Nghiên cả, anh để em đi thi đấu có được không?”


"Em đã chuẩn bị rất lâu rồi, em sẽ không làm m ất m ặt đâu..."


"Đừng giận dỗi nữa, Tiểu Dã." Quý Tùng Chấp thở dài một tiếng.


Giống như đang bao dung một người vô lý: "Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận rồi sao? Khi em làm xong 99 việc, anh sẽ đồng ý hẹn hò với em. Bây giờ chỉ còn lại hai việc nữa, em thực sự cam tâm từ bỏ như vậy sao?"


Sự dụ dỗ một cách h ời h ợt. 


Nếu là trước đây thì chắc chắn tôi sẽ rất vui khi Quý Tùng Chấp vẫn còn nhớ lời hứa đó. Dù sao thì tôi cũng rất thích anh ta. Nhưng đến tận bây giờ…


"Em không muốn nữa."


Tôi chống tay vào đầu gối, lồng ngực n ặng tr ĩu, cảm giác như ngh ẹn lại không th ở được. Tôi cứ lặp đi lặp lại câu em không muốn nữa, em muốn ra ngoài.


Nhưng Quý Tùng Chấp như không nghe thấy gì. Anh ta cứ tự nói tiếp: "Vậy thì cứ quyết định như vậy nhé, em ở đó nghỉ ngơi cho tốt, đợi..."


Điện thoại tự động t ắt ng uồn vì hết pin. 


Tôi ngơ ngác nhìn màn hình t ối đ en, cuối cùng ngh iến r ăng đi đ á cửa. Cố hết sức để mở cửa... Nhưng đều vô ích.


Sự tuyệt vọng dần dâng lên. Cho đến khi sự tĩnh lặng xung quanh lại bị phá vỡ, như có thứ gì đó bị v a đ ập m ạnh.


3


Lúc đầu tôi tưởng có chuột trong phòng dụng cụ bỏ hoang này. Nhưng tiếng động lại dồn dập. Lờ mờ xen lẫn vài tiếng thở dốc bị kiềm nén.


Tôi đánh bạo đi vào bên trong.


Lúc này mới phát hiện trong phòng dụng cụ còn có người khác. Một người đang mặc áo cộc tay. Đầu trùm kín bằng áo khoác đồng phục.


Cậu ấy cứ liên tục dùng cơ thể đập vào tường. Cánh tay trắng nõn để trần đã bầm tím, trông rất đáng sợ.


Tôi giật mình. Theo bản năng đưa tay ra chặn lại: "Cậu đang làm gì vậy?"


Bàn tay tôi chắn giữa người đó và bức tường. Làn da chạm vào, nóng rực đến kinh người. Tôi đau điếng. Nhưng cơ thể người kia lại đột nhiên cứng đờ.


Cậu ấy lùi lại vài bước, luống cuống tháo áo khoác đồng phục đang trùm đầu rồi mặc vào. Cơ thể gầy gò được che khuất. Qua chút ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, tôi thấy một khuôn mặt vô cùng đẹp.


Nhưng vẻ kinh ngạc còn chưa kịp hiện rõ đã nhanh chóng biến mất. Cậu ấy vội vã quay người, rồi lấy ra một chiếc kính gọng đen từ trong túi và đeo vào.


Giọng nói khàn đặc và bị kiềm nén: "Cút đi."


Mái tóc dài che khuất gần nửa khuôn mặt, lại là một vẻ u buồn, ủ rũ.


Nhưng tôi đã nhận ra.


Thẩm Tuế Hoài.


Cậu thiếu niên u ám đã cướp mất ngôi vị quán quân toàn khối của Quý Tùng Chấp. Trước đây, Quý Tùng Chấp còn đùa với tôi, bảo tôi đi quyến rũ cậu ấy để cậu ấy sa đọa.


Nhưng tôi đã rất tức giận và từ chối.


"Cậu không sao chứ?"


Tôi cẩn thận hỏi, ánh mắt vô thức rơi vào cánh tay cậu ấy. Vừa rồi, cậu ấy đang tự làm mình bị thương phải không?


Thẩm Tuế Hoài lại lùi thêm vài bước. Tạo ra một khoảng cách rất lớn giữa tôi và cậu ấy. Giọng nói vừa trầm vừa nghẹn: "Không liên quan đến cậu."


Nói xong, cậu ấy quay người định đi ra ngoài. Tôi vội vàng đuổi theo.


Nhưng rất nhanh, Thẩm Tuế Hoài đã sững người tại chỗ khi nhìn thấy cánh cửa đóng chặt.


"Xin lỗi."


Tôi cười bất lực với cậu ấy: "Hình như tôi đã liên lụy đến cậu rồi."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo