Ngọt Ngào Trong Vòng Tay - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thật bất ngờ, mẹ Thẩm, người ban nãy còn điên loạn, đột nhiên bình tĩnh lại.


Bà ta cười với tôi, giọng điệu hiền lành: "Cô bé ngây thơ, cháu cũng chỉ là một con rối đáng thương bị nó lừa gạt mà thôi.”


"Nó chỉ thấy cháu có thể lợi dụng được, nên mới giả vờ tốt với cháu. Tôi là mẹ nó, đương nhiên tôi biết nó là người như thế nào.”


"Nó là do tôi đẻ ra, nó có bao nhiêu tài cán tôi còn không biết sao?"


Lời của mẹ Thẩm và lời của mẹ tôi lập tức chồng lên nhau. Tay chân tôi trở nên lạnh ngắt. Lại chợt nhớ đến cảnh Thẩm Tuế Hoài đứng chắn trước mặt tôi ngày hôm đó.


Tôi không biết cậu ấy đã lấy bao nhiêu dũng khí để đối mặt với những lời buộc tội giống đến kinh ngạc này.


Càng không thể tưởng tượng được khoảng thời gian này Thẩm Tuế Hoài đã kiên trì vượt qua như thế nào.


Trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt đến mức không thể thở được.


"Vậy thì tôi cũng cam tâm tình nguyện bị cậu ấy lợi dụng."


Giọng tôi run rẩy, nhưng vẫn bướng bỉnh: "Thế nào cũng được, dù sao thì tôi cũng cam lòng."


Lời vừa dứt. Bàn tay tôi lập tức được bao bọc. Thẩm Tuế Hoài mở mắt.


Cậu ấy khó khăn chống người dậy, khẽ ho. Rồi có chút buồn cười: "Cậu ngốc à? Bị người khác lợi dụng là một chuyện tốt sao?"


Tôi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu ấy với đôi mắt nhòa lệ.


"Quả nhiên giống y hệt cái người kia, chỉ biết giả vờ đáng thương. Cô bé, hãy tránh xa nó ra. Bị loại quỷ dữ này nhắm đến thì không có kết cục tốt đâu."


Mẹ Thẩm nói với giọng đầy châm biếm. Nhưng còn chưa đợi tôi mở lời, người phụ nữ bên cạnh bà ta đã không thể chịu đựng được nữa.


"Đủ rồi chị."


Bà ấy ra hiệu cho tôi gọi cấp cứu trước, rồi quay đầu lại, cố nén giận: "Trước giờ em vẫn luôn nghĩ rồi sẽ có lúc chị chấp nhận Tiểu Hoài. Nhưng em không ngờ chị lại lợi dụng lúc em vắng mặt để làm ra chuyện này. Nếu chị thật sự không muốn đứa bé này, vậy thì để em nuôi nó!"


"Bạn học Giang."


Lưng bàn tay tôi bị vỗ nhẹ một cái. Thẩm Tuế Hoài ra hiệu cho tôi đỡ cậu ấy dậy.


Cậu ấy chầm chậm bước đến trước mặt người mẹ trên danh nghĩa của mình, rồi đột nhiên bật cười: "Vậy thì bà cứ xem như không có đứa con trai này đi, dù sao thì tôi cũng chẳng còn nợ gì bà nữa."


Ngón tay tôi dường như chạm phải một thứ gì đó ẩm ướt và dính nhớp. Tôi lờ mờ cảm thấy không ổn.


Vừa định ngẩng đầu lên nhìn, thì lại bị Thẩm Tuế Hoài che mắt. Tiếng cười khẽ vang lên bên tai.


Cậu ấy nói: "Bạn học Giang, tôi hơi mệt rồi, cho tôi mượn bờ vai cậu tựa một chút."


"Thẩm Tuế Hoài!"


22


Trên người Thẩm Tuế Hoài đầy rẫy vết thương. Nghiêm trọng nhất là vết đâm bởi vật sắc nhọn ở lưng. Gần bằng một bàn tay.


"Vài năm nay, trạng thái tinh thần của chị tôi không được tốt cho lắm."


Dì của Thẩm Tuế Hoài đã kể cho tôi rất nhiều chuyện.


Cũng chính lúc này, tôi mới phát hiện cô bà và mẹ Thẩm Tuế Hoài là chị em sinh đôi. Và bà ấy mới chính là vị họa sĩ thiên tài mà bấy lâu nay tôi vẫn luôn ngưỡng mộ và cố gắng tìm cách để gặp mặt.


Bà ấy mỉm cười với tôi, giọng điệu đầy áy náy: "Là tôi đến muộn rồi."


Trước đây mẹ Thẩm Tuế Hoài cũng từng là một họa sĩ.


Những người làm nghệ thuật có tài năng và sự theo đuổi cực kỳ lãng mạn, đặc biệt trong tình yêu. Thế nên sau khi gặp bố của Thẩm Tuế Hoài, bà ta đã dứt khoát vứt bỏ tất cả, cùng người đàn ông nghèo khó đã hứa sẽ hy sinh cả đời vì bà ta mà bỏ trốn.


Nhưng người đàn ông đó vẫn ngoại tình.


"Bà ấy không thể chấp nhận được, tinh thần suy sụp, và Tiểu Hoài đã trở thành đối tượng để bà ấy trút giận.”


"Khi tôi tìm thấy họ, Tiểu Hoài đã trở nên như thế này rồi."


Thẩm Tuế Hoài đã luôn bị chèn ép.


Cậu ấy không tìm được sự tự tin, càng không tìm được ý nghĩa tồn tại của mình. Trong sự suy sụp tột độ, Thẩm Tuế Hoài mắc chứng ám ảnh da thịt. Và điều này càng khiến mẹ Thẩm Tuế Hoài ghê tởm cậu ấy đến cùng cực.”


"Tiểu Hoài không có bạn bè, cũng rất ít khi về nhà kể chuyện trường học."


Dì của cậu ấy xoa đầu tôi: "Nhưng tôi đã nghe nói về cháu. Tiểu Hoài nói cậu ấy mới quen được một bạn học Giang, là một cô bé vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.


"Mặc dù đầu óc không thông minh, nhưng vì ước mơ của mình mà đã luôn rất nỗ lực.”


"Cậu ấy nói cháu có năng khiếu vẽ tranh, còn nói cháu đã rất buồn vì lỡ mất cuộc thi ngày hôm đó. Khi nào có thời gian, cháu có thể cho tôi xem không?"


Mắt tôi đỏ hoe, gật đầu thật mạnh: "Vâng ạ."


"Vậy bây giờ làm phiền bạn học Giang chăm sóc Tiểu Hoài một lúc nhé."


Bà ấy phải đi giải quyết chuyện của mẹ Thẩm Tuế Hoài trước.


"Vâng!"


23


Thẩm Tuế Hoài tỉnh lại khi trời đã chạng vạng.


Tôi rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói với cậu ấy, nhưng khi đến môi lại không thể thốt ra được.


Cuối cùng chỉ có thể khô khan hỏi: "Thẩm Tuế Hoài, lúc ở phòng dụng cụ, tại sao cậu lại giảng bài cho tôi vậy?"


Đây là câu hỏi tôi luôn thắc mắc.


Thẩm Tuế Hoài nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi nhíu mày với vẻ khổ não: "Vì tôi không tìm được cách nào khác để báo đáp cậu.


"Tôi không biết mình có thể làm gì, hình như ngoài việc học giỏi ra thì tôi chẳng được tích sự gì, nên tôi chỉ có thể cố gắng hết sức giảng bài cho cậu hiểu. Tôi nghĩ chắc cậu rất cần. Đương nhiên, nếu không cần, hình như tôi cũng chẳng còn gì để cho cậu."


Tôi chợt nhớ đến lời dì của Thẩm Tuế Hoài đã nói với tôi. Dưới sự chèn ép và chửi mắng của mẹ, Thẩm Tuế Hoài trở nên tự ti và nhạy cảm.


Nghĩ đến đây, mắt tôi lại đỏ hoe. Theo bản năng nắm chặt tay cậu ấy. Nghiêm túc nói với cậu ấy: "Không đâu, cậu thực sự rất tốt. Cậu có thể làm được nhiều việc, cậu rất xuất sắc, cậu là người giỏi nhất mà tôi từng gặp!"


"Tôi biết." Thẩm Tuế Hoài bật cười: "Cậu đã nói rất nhiều lần rồi."


"Tôi..." Mặt tôi nóng bừng.


Thẩm Tuế Hoài lại đột nhiên lên tiếng: "Thực ra bà ấy nói không sai, tôi không phải người tốt. Tôi rất giỏi giả vờ đáng thương để lấy lòng thương hại của cậu.”


“Tôi ích kỷ và tồi tệ, những điều cậu cho là tốt ở tôi đều là do tôi giả vờ. Bởi vì tôi cần cậu để chữa bệnh cho tôi."


Ánh mắt cậu ấy rực sáng nhìn tôi: "Sợ không?"


Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Tuế Hoài hỏi tôi có sợ cậu ấy không. Và tôi vẫn lắc đầu.


Cậu ấy lại cười.


"Vậy nếu tôi nói rằng ban đầu tôi tiếp cận cậu với mục đích không trong sáng thì sao?"


Tôi nhíu mày. Nghĩ thầm rõ ràng là tôi đã bám lấy Thẩm Tuế Hoài để học kèm mà. Nhưng tôi cũng tò mò về cái mục đích không trong sáng đó của cậu ấy là gì.


"Tôi thích giải bài, nên tôi rất tò mò tại sao cậu lại là người duy nhất."


"Vậy bây giờ cậu đã giải được chưa?"


"Chưa."


Thẩm Tuế Hoài lặng lẽ nhìn tôi. Môi mỏng mím chặt, vẻ mặt nghiêm túc: "Có lẽ tôi phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể giải được."


Tôi gật đầu nửa hiểu nửa không.


Nhưng đó không phải là điều quan trọng.


Quan trọng nhất là…


"Thẩm Tuế Hoài, cậu phải mau chóng khỏe lại."


Tôi hít một hơi thật sâu, giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói với cậu ấy: "Tôi còn chờ cùng cậu thi vào đại học nữa!"


"Được." Thẩm Tuế Hoài cười đến mức khóe mắt cong lên.


Rồi giây tiếp theo.


"Bạn học Giang, cậu có thể sờ vào tôi không? Thực ra tôi đã nhịn lâu lắm rồi."


"...A, a, đáng ghét, Thẩm Tuế Hoài cậu không được lộ ra vẻ mặt này! Quá phạm quy rồi!"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo