Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Trên mạng có một bài đăng rất hot.
“Bạn vừa trúng xổ số hai triệu tệ, nhưng bạn bè của bạn mắc b ệnh h iểm ngh èo cần một triệu tệ để chữa trị, sau cùng, bạn sẽ còn lại những gì?”
Tôi lướt qua và trả lời bừa: "Sáu triệu tệ và một cái x ác bị moi hết n ội t ạng sau khi bị ép kết â m h ôn."
Thế nhưng tối hôm đó, có người đã trả lời bình luận của tôi.
“Chúc mừng bạn, bạn đã trở thành đối tượng kết â m h ôn được Thiếu chủ lựa chọn, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng, ba ngày nữa đội rước dâu sẽ đến đón bạn!”
Tôi: "Chuyển khoản cho tôi 50 tệ để xem thành ý."
Đối phương không trả lời nữa.
Tôi nhìn hai chữ "Thiếu chủ" rồi ngẩn người một lúc, tôi cũng không nghĩ nhiều, cho rằng đó chỉ là một tr ò đ ùa.
Mãi đến khi tôi ngủ thiếp đi...
Trong giấc mơ, có ánh nhìn lạnh buốt như kim băng quét dọc toàn thân tôi.
Tôi giật mình tỉnh giấc, nhưng không dám mở mắt...
Vì phía sau, rõ ràng có một thân thể lạnh lẽo đang d án s át lấy lưng tôi.
Có một luồng khí lạnh thổi vào tai tôi.
Dường như còn có tiếng cười khẩy khe khẽ.
Có m a!!!!!
Toàn thân tôi dựng tóc gáy, không dám nhúc nhích, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Tôi không ngừng cầu nguyện trong lòng, mong cho thứ đó mau đi đi.
Thế nhưng không biết vì lý do gì mà thứ đó cứ ôm chặt lấy tôi.
Nhiệt độ lạnh lẽo bao trùm khiến đầu tôi choáng váng, không chống cự được cơn buồn ngủ mà thiếp đi.
Cuối cùng, bên tai tôi vang lên một tiếng thì thầm: "Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi..."
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, mọi thứ đều bình thường, phòng ngủ ấm áp và sáng sủa.
Nhưng cảm giác lạnh lẽo đó vẫn còn đọng lại trong x ương t ủy.
Tôi nghĩ chắc đó là ảo giác của mình thôi.
Thế nhưng tối hôm sau, thứ đó vẫn á p s át vào lưng tôi, k iềm chặt tôi lại.
Có lẽ tôi bị tr úng t à rồi.
Tôi gắng gượng cho đến sáng, rồi lê lết đi làm với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc.
Đang lúc tôi không biết phải làm sao, trên đường tan làm, tôi tiện tay bỏ một tệ vào chiếc bát của một người ăn xin ven đường.
Người ă n x in cảm kích đến đỏ cả mặt.
Ông ta hét lên với tôi: "Tôi không phải ăn xin!"
Tôi sững người, lặng lẽ lấy một tờ 10 tệ trong ví ra, rồi lại bỏ vào bát của người ăn xin đó.
Người ă n x in cảm động đến suýt ng ất!
Ông ta run rẩy chỉ vào tôi nói: "Cô có huyết quang chi tai, hằng đêm bị m a qu ỷ hút dương khí, không lo sớm thì sau này sẽ mất cân bằng âm dương, đ ại h ọa lâm đầu đấy!"
Tôi cười khẩy một tiếng… Buồn cười thật, trong một thành phố văn minh, kẻ ngốc nào lại mê tín như vậy chứ?
Vài phút sau, tôi cầm một xấp b ùa vàng với vẻ mặt vô cảm.
Nhìn người ăn xin đã kiếm được nửa tháng lương của tôi, cười tươi như hoa vẫy tay với tôi.
Tôi chính là cái kẻ ngốc đó đấy…
2
Về đến nhà, tôi vội vã dán b ùa vàng lên cửa sổ, cửa ra vào, tường, thậm chí cả trên gương trong nhà vệ sinh.
Căn nhà trông càng thêm m a m ị, không khí đặc quánh mùi k inh d ị kiểu Trung Quốc.
Tôi rùng mình một cái.
Thầy đã nói, gần đây có thứ qu ỷ qu ái bám theo tôi, tôi phải dán b ùa liên tục để giữ an toàn.
Đây không phải là mê tín, đây là cách tôi giữ mạng.
Thế nhưng tối hôm đó, trong giấc ngủ, tôi vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo.
Phía sau lưng là một cơ thể không có chút hơi ấm, bên tai vang lên một tiếng cười lạnh lùng, t àn á c: “Bội Nhi muốn rời xa ta sao?”
Một bàn tay lạnh như băng lướt trên mặt tôi, lạnh đến mức tôi rụt người lại, mơ màng đưa tay gạt tay đối phương ra.
Tôi lẩm bẩm: “Lạnh quá…”
Đôi mắt đen như mực của người đó tr ừng tr ừng nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, như thể m iễn c ưỡng nhường nhịn, người đó rút tay lại, không sờ thêm nữa.
“Em thật sự nghĩ vài lá b ùa rách có thể ngăn được ta á?
“Để tìm được em, ta đã chờ đợi ngàn năm…”
Bàn tay người đó th ò v ào gấu váy tôi, cười lạnh một tiếng: “Ngày xưa em l ừa ta, ph ản b ội ta, h ại ta ch ếc th ảm, vậy mà bây giờ ta s ờ hai cái cũng không được à?”
“Nhưng ta cứ muốn làm vậy đấy, em có thể làm gì ta nào?”
Cơ thể tôi đ ông c ứng vì lạnh, giọng nói này trùng khớp với một người nào đó trong ký ức.
Nhưng tôi không dám để lộ bất kỳ sự bất thường nào.
Tôi nhắm chặt mắt, chỉ cầu xin đối phương mau rút tay về, mau đi đi.
Vậy mà đột nhiên con m a này ghé s át vào tai tôi, thổi một luồng khí lạnh vào:
“Bội Nhi, phản ứng của em vẫn ngây ngô như kiếp trước, ta rất thích.”
Ch ếc t iệt, là một con ma d ê xồmmmm!!!
3
Đến sáng, khi tôi tỉnh dậy, căn phòng lại trở về vẻ yên bình.
Chết tiệt! Con ma đó thực sự đã nhắm vào tôi rồi!
Nếu câu trả lời kia không phải trò đùa, thì hôm nay chính là ngày thứ ba như đã hẹn.
Tôi phải chạy!
Tôi lập tức nhận một nhiệm vụ công tác khẩn cấp, đi đến thành phố S hai ngày.
Vừa kịp trốn tránh khoảng thời gian này.
Sau khi rời khỏi thành phố A, trái tim treo lơ lửng bấy lâu của tôi cuối cùng cũng được buông xuống.
Đi công tác cùng tôi là một nam đồng nghiệp, một người rất tốt, anh ấy đưa tôi đến tận cửa phòng rồi chào tạm biệt mới rời đi.
Tôi quẹt thẻ mở cửa, bước vào, đóng cửa lại.
Thao tác diễn ra liền mạch.
Đột nhiên có một bàn tay thò ra, chặn cửa, đẩy tôi vào mép cửa.
Nhiệt độ xung quanh giảm mạnh.
Toàn thân tôi dựng tóc gáy, cơ thể cứng đờ tại chỗ.
Con ma dê đó cũng đi theo!!!
Đó hẳn là Thiếu chủ được nhắc đến trong bình luận kia.
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn và lạnh lẽo đến tột cùng: “Phó Bội Nhi, em thật sự nghĩ em có thể chạy trốn sao?”
Bên tai tôi, gió lạnh thổi từng cơn.
Tôi theo phản xạ run rẩy, giả vờ như không nghe thấy giọng anh, không muốn dính dáng gì đến anh.
Tôi cố tình lục lọi trong túi, vừa lẩm bẩm vừa ấn vào tay nắm cửa: “Hình như mình để quên thẻ ở ngoài rồi, phải ra ngoài tìm thôi.”
“Hừ~”
Một tiếng cười lạnh vang lên từ phía sau.
Bàn tay trắng bệch thon dài của anh, đột nhiên ấn lên mu bàn tay tôi: “Muốn trốn đi đâu?”
Anh cúi người xuống, đôi môi lạnh buốt gần như áp vào vành tai tôi: “Ngàn năm rồi, tài giả vờ ngủ của em vẫn tệ như xưa, em thật sự nghĩ ta không biết trong khoảng thời gian này em vẫn luôn giả vờ ngủ sao?”
???
Cứu mạng, chuột nhỏ này sắp toi rồi.
Nhưng lạ kỳ là, anh không giết tôi, còn bảo tôi đi tắm rửa.
Tôi nghĩ, anh không chỉ là ma dê, mà có khi còn là ma sạch sẽ...
4
“Nằm xuống, ngủ cùng ta.”
Giọng nói lạnh lẽo, từng chữ như găm vào xương tủy.
Ngoài cửa sổ kính lớn, một vầng trăng sáng vắt vẻo trên bầu trời đêm.
Ánh trăng bạc phủ xuống gương mặt con ma, khiến khuôn mặt anh càng thêm tái nhợt.
Tôi chợt nhận ra anh thực sự rất đẹp trai.
Nếu chưa chết, chắc sẽ còn đẹp trai hơn nữa.
Hai đêm trước không dám mở mắt, tôi không hề biết anh trông như thế nào.
Không thấy tôi trả lời, đột nhiên anh nghiêng đầu, ánh mắt đen kịt rơi xuống người tôi.
Tôi mới nhận ra anh vừa nói chuyện, hai mắt trợn tròn.
Đẹp trai thì có ích gì, chẳng phải vẫn là một con ma dê già sao!!!
Tôi vội vàng gật đầu, ậm ừ đáp lại.
Nằm vật vờ trên giường như một cái xác không hồn.
Tôi nghĩ lát nữa nên nhảy cửa sổ bỏ trốn hay giả chết thì tốt hơn.
Hôm nay là ngày thứ ba như đã hẹn, tôi không biết đoàn rước dâu được nhắc đến trong bình luận kia sẽ như thế nào.
Nhưng hiện tại, con ma này đang ở ngay đây, canh chừng tôi không rời nửa bước!
Tôi lặng lẽ mò điện thoại trong túi, chỉ cần bấm nút nguồn ba lần là có thể tự động báo cảnh sát…
Khi tôi ấn đến lần thứ hai.
Đột nhiên, không biết từ lúc nào Thiếu chủ đã trèo lên giường.
Dưới chăn.
Một bàn tay lạnh lẽo, thong thả vuốt ve các ngón tay của tôi.
Tiếng cười lạnh lùng, tàn ác: “Không muốn ta làm hại người vô tội, tốt nhất đừng lôi người khác vào, ta chỉ muốn một mình em.”
Tôi kinh ngạc nhìn thẳng vào đôi mắt âm u của anh, trái tim run lên.
Nếu là trong tiểu thuyết, tôi đã yêu nhân vật nam chính như vậy rồi.
Nhưng trong đời thực, tôi chỉ muốn độn thổ, đào hố trốn quách cho xong!!!