Nhân vật phản diện khó kìm nổi lòng - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

16

Tạ Trì Úc giống như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

 

Bao đêm dài, tôi tỉnh giấc.

 

Cả phòng tối đen, tôi thất vọng lau đi những giọt nước mắt sắp khô trên mặt.

 

Tôi mơ về những ngày tháng trước kia, khi tôi từng thẳng tay ức hiếp Tạ Trì Úc.

 

"Quỳ xuống đó, bóp chân cho tôi."

 

Bên môi Tạ Trì Úc hiện lên nụ cười nhàn nhạt, như thể việc xoa chân cho tôi là một việc khiến anh rất thích.

 

Lực tay của anh không quá mạnh cũng không quá nhẹ, tôi hài lòng gật đầu.

 

Chẳng bao lâu, anh không còn hành động gì nữa.

 

Tôi đá chân vào ngực anh: "Làm gì thế, còn mơ màng à?"

 

Tạ Trì Úc khẽ mím môi, nuốt nước bọt.

 

"Đẹp không?"

 

Giọng anh khàn đi, không giống như bình thường: "Rất đẹp, cô chủ."

 

"Tôi, tôi rất thích."

 

Tất cả chỉ là một giấc mơ dài.

 

Không lâu sau, đến ngày tôi và Thẩm Nhượng Từ kết hôn.

 

Ánh mắt Thẩm Nhượng Từ dừng lại trên người tôi, ánh nhìn mơ hồ: "Hôm nay em đẹp lắm, Tiểu Huỳnh."

 

"Cảm ơn."

 

Lễ cưới diễn ra rất suôn sẻ.

 

Ngay khi chúng tôi sắp tuyên thệ, một giọng nam bất ngờ cắt ngang.

 

"Đợi đã!"

 

Thẩm Nhượng Từ nhíu mày: "Anh đến đây làm gì?!"

 

Tạ Trì Úc trước ánh mắt của mọi người, bước tới trước chúng tôi.

 

Trong mắt anh đã không còn vẻ lạnh lùng, khóe miệng anh khẽ hạ xuống, cố ý nói rõ từng từ: "Đương nhiên là đến để cướp dâu."

 

Tạ Trì Úc nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe, như chứa đầy nỗi buồn vô hạn.

 

Giọng anh có chút run rẩy: "Xin lỗi, Tang Tang, anh đến muộn rồi."

 

Tôi nhìn anh với ánh mắt mờ mịt, mặt vô cảm.

 

"Vậy thì sao?"

 

"Anh nghĩ tôi sẽ đi với anh sao?"

 

Tim tôi như bị đau nhói, như thể có một con dao sắc bén liên tục đâm vào.

 

Tạ Trì Úc run rẩy gọi một tiếng "Tang Tang".

 

Đột nhiên, anh ôm chặt tôi vào lòng, vùi mặt vào cổ tôi, liên tục nói "Xin lỗi."

 

Anh không ngừng run rẩy, nước mắt làm ướt váy cưới của tôi.

 

Tôi thực sự không thể hiểu, anh làm vậy là vì cái gì, cho đến khi—

 

Hình bóng Tạ Trì Úc trở nên mờ dần.

 

Cổ họng tôi như bị ai đó bóp chặt, cằm cứng lại, tôi bỗng cảm thấy hoảng loạn.

 

Tôi muốn chạm vào anh, nhưng ngón tay tôi lại xuyên qua cơ thể anh.

 

Lúc đó.

 

Tạ Trì Úc phun ra một ngụm máu lớn, anh không hề gì mà lau đi.

 

Anh cười nhẹ, rõ ràng và kiên định.

 

"Tang Tang của anh, chúng ta sẽ gặp lại nhau."

 

17

 

Đầu óc tôi bỗng nhiên choáng váng.

 

Khi mở mắt lần nữa, tôi đang ngồi trong lớp học, nghe bài giảng về toán cao cấp.

 

Bạn tôi vỗ nhẹ vào tay tôi: "Tang Tang, cậu ngủ mất một tiết rồi đấy, sao lại buồn ngủ thế?"

 

Tôi gật đầu, hình như tôi đã mơ một giấc mơ gì đó, trái tim đập thình thịch.

 

Mấy ngày sau khi tan học về nhà, tôi luôn cảm giác có ai đó đang theo dõi mình.

 

Khi ngoảnh đầu lại ở góc rẽ, tôi không thấy ai ở phía sau.

 

Có phải tôi nghĩ quá nhiều không? Tôi tự hỏi.

 

Rốt cuộc có một ngày, tôi đã bắt được tên biến thái theo dõi mình.

 

Tôi trợn mắt, ngẩng đầu trừng mắt vào chàng trai cao lớn đứng trước mặt.

 

"Anh, anh là tên biến thái, đừng theo dõi tôi nữa!"

 

Anh cúi đầu nhìn tôi, trong đôi mắt màu trà của anh ánh lên hơi nước.

 

Tôi không thể tự kiểm soát mà ngừng thở, trái tim đập mạnh.

 

Giọng anh dịu dàng, pha lẫn chút khàn khàn.

 

"Chào em, anh là Tạ Trì Úc, là hàng xóm mới của em."

 

Tôi ngơ ngác, chào anh một cách ngớ ngẩn.

 

Khuôn mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng.

 

Anh thật đẹp trai.

 

Về phần sau này, sao tôi lại ngủ thẳng trên giường của hàng xóm, tôi không nói thêm nữa.

 

Một ngày nọ sau khi chúng tôi ân ái, Tạ Trì Úc ôm lấy eo tôi, thở dài vui vẻ.

 

"Cô chủ, đừng rời xa anh, ở bên anh mãi mãi nhé."

 

Anh yêu à, em không chắc những kỷ niệm này sẽ tồn tại được bao lâu.

 

Vậy thì, để em tiếp tục viết nên một mùa hè dài cho chúng ta.

[Ngoại truyện · Góc nhìn của Tạ Trì Úc]

 

"Phát hiện 091 dẫn dắt kí chủ lệch khỏi kịch bản chính, cảnh cáo vi phạm lần đầu."

 

Tạ Trì Úc không ngờ cảnh cáo lại đến nhanh như vậy, nhưng đó chỉ vì Tang Tri Huỳnh đã hôn anh một cái mà thôi.

 

Về phần vì sao anh không đẩy cô ra, có lẽ là vì khi thấy cô đạt được điều mình muốn, ánh mắt linh hoạt của cô khiến anh quên mất việc từ chối.

 

Cấp trên thỉnh thoảng lại thúc giục tiến độ, vì theo kịch bản gốc, nữ chính và nam chính sẽ quen nhau trong kỳ nghỉ hè.

 

Tang Tri Huỳnh không đi làm quen với Thẩm Nhượng Từ, mà lại... quấn lấy tôi.

 

Điều này thật không đúng.

 

Biết là không thể mà vẫn làm.

 

Tôi vẫn sa vào.

 

Lần đó, có lẽ là vì dục vọng chiếm thế thượng phong, khiến tôi quên mất việc xử lý lại giọng nói của mình.

 

Mọi chuyện bắt đầu phát triển theo hướng mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra, không thể giấu giếm mãi được, tôi không biết còn có thể giấu Tang Tri Huỳnh bao lâu nữa.

 

Tình yêu khiến con người mất đi lý trí, nhưng lại mang đến sự dũng cảm.

 

Cuối cùng, tôi đã thẳng thắn với cấp trên.

 

Anh ta rất tức giận, mắng tôi một trận.

 

"Rốt cuộc cậu nghĩ thế nào hả? Cậu định vì một kẻ công lược mà trở mặt với tôi sao?"

 

Tôi dùng cách của mình để khiến Tang Tri Huỳnh không phải làm nhiệm vụ bắt buộc, cấp trên đã phạt tôi, lấy đi năng lượng và vận may mà tôi đã tích lũy suốt mười năm qua.

 

Năng lượng trong cơ thể tôi dần giảm đi, sức khỏe cũng ngày càng yếu dần.

 

Lần đó, Tang Tri Huỳnh hỏi tôi, nên gọi tôi là "hệ thống" hay "phản diện".

 

Tôi thật khó nói cho cô ấy biết, tôi chỉ là một chuỗi mã hóa.

 

Nhưng tôi cảm thấy, giá trị của chuỗi mã này không nằm ở việc phục tùng.

 

Tôi không cam lòng chỉ là một nhân vật phụ trong cuộc đời của Tang Tri Huỳnh, cuộc chiến của tôi chưa bao giờ dừng lại.

 

Hệ thống chính cũng không muốn chúng tôi lệch khỏi cốt truyện chính.

 

Cho đến khi chúng tôi ở bên nhau.

 

Cốt truyện của cuốn sách vườn trường này thật sự đã bị chúng tôi phá vỡ đến tán loạn.

 

Hệ thống chính tức giận, lấy đi giá trị sinh mệnh và vận may cuối cùng của tôi.

 

Anh ta thật sự không thể hiểu nổi.

 

"Vì một kẻ công lược mà làm vậy, có đáng không?"

 

Tôi không trả lời.

 

Hệ thống chính đã sai ngay từ đầu.

 

Cô ấy không phải là kẻ công lược, cô ấy là người tôi yêu.

 

Khi tôi nhắm mắt lại, tôi cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể mình đang dần biến mất.

 

Câu chuyện của tôi và cô ấy như một cơn gió thoảng qua.

 

Lần này, tôi sẽ đi về phía cô ấy.

 

 

Tang Tri Huỳnh ở đâu, thế giới của tôi sẽ ở đó.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo