Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đó là lần đầu tiên cô ấy nhận ra rằng mọi người đều nhìn cô ấy qua những hình ảnh định sẵn, vì cô ấy là Mạc Trình Hoan, nên cô ấy phải giữ vẻ ngoài đẹp trai, lúc nào cũng tươi cười chào đón mọi người, lúc nào cũng náo nhiệt vui vẻ; Vì cô ấy là Mạc Trình Hoan, nên phải học giỏi, đạo đức tốt, phải học trường danh tiếng, còn phải đoạt giải trong các cuộc thi bóng chuyền.
Không ai nhìn thấy dáng vẻ cô ấy thức khuya học bài để giữ thành tích, không ai quan tâm đến sự vất vả của cô ấy ngày đêm luyện tập cho cuộc thi, vì cô ấy là Mạc Trình Hoan, mọi điều tốt đẹp dường như đều là đương nhiên, dễ dàng có được.
Khi cô ấy im lặng, không muốn nói chuyện, sẽ có người chạy đến hỏi cô ấy “Sao vậy?”, tuy là quan tâm, nhưng lại khiến Mạc Trình Hoan cảm thấy áp lực, như thể ngay cả quyền được yên tĩnh cũng bị tước đoạt.
Cũng từ lúc đó, Mạc Trình Hoan càng thích chạy đến chỗ Diệp Tri Tâm hơn, ban đầu tìm Diệp Tri Tâm chỉ vì thích xem cô vẽ, tranh của cô và con người cô đều mang những nét vẽ dịu dàng như nước, khiến người xem cảm thấy được chữa lành.
Sau này lại coi chỗ của Diệp Tri Tâm như một bến đỗ bình yên của mình, ở bên cạnh Diệp Tri Tâm, cô ấy có thể rất tự tại, không cần phải tốn công suy nghĩ chủ đề, tạo không khí. Hai người họ có thể yên lặng cả buổi chiều, mỗi người làm việc của mình mà không cảm thấy khó xử, cũng có thể trò chuyện cả buổi chiều mà không sợ hết chuyện.
Nên ngày hôm đó cô ấy hỏi Diệp Triâm: 『Cậu nghĩ tớ có hợp với tóc dài không?』
Câu trả lời của Diệp Tri Tâm đã khiến cô ấy càng thêm chắc chắn rằng mình muốn ở bên cô mãi mãi, vì Diệp Tri Tâm nhìn vào con người cô ấy chứ không phải những khuôn khổ định sẵn khác.
Trước mặt Diệp Tri Tâm, cô ấy có thể không cần che giấu gì cả, vì dù cô ấy có là ai, Diệp Tri Tâm cũng có thể chấp nhận.
Có lẽ cô ấy đã bắt đầu thích Diệp Tri Tâm từ lúc đó, tình cảm ấy nhanh chóng vượt qua tình cảm dành cho Lâm Tịnh, mà cô ấy lại không hề hay biết.
Có lẽ cô ấy đã mơ hồ cảm nhận được, chỉ là vì không muốn phụ lòng Lâm Tịnh nên đã kìm nén lại. Việc Lâm Tịnh ngoại tình, thực ra cô ấy không quá buồn, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy nhẹ nhõm, sự khác biệt về giá trị quan giữa hai người ngày càng lớn, trước khi lên đại học đã thường xuyên cãi nhau, nguyên nhân cãi nhau nhiều nhất là Lâm Tịnh không cho cô ấy có những hành động thân mật hơn, giữa họ nhiều nhất chỉ là ôm, hôn cũng chỉ thỉnh thoảng, hôn sâu thì càng không có.
Và tất cả những điều này đã có câu trả lời sau khi Lâm Tịnh ngoại tình.
Cũng khiến Mạc Trình Hoan từ đó càng thêm dè dặt trong tình yêu.
Buồn không phải vì em không yêu tôi, mà ngay từ đầu em và tôi đã không cùng một loại người.
Nên sau khi trở về Đài Loan, mặc dù một lòng muốn tìm Diệp Tri Tâm, nhưng cũng không phải ôm suy nghĩ sẽ ở bên cô. Dù sao cô ấy cũng không muốn ép buộc một người không cùng giới ở bên mình nữa.
Nhưng những bức tranh của Diệp Tri Tâm đã khiến cô ấy thay đổi suy nghĩ, sau bao năm xa cách, một người vẫn có thể nắm bắt được thần thái của cô ấy một cách chính xác, không thể nào không có cảm giác gì với cô ấy.
“Diệp Tri Tâm, cậu có thích tớ không?”
Ánh mắt của Mạc Trình Hoan nóng bỏng, mãnh liệt, tình cảm không thể che giấu trực tiếp tấn công Diệp Tri Tâm, một trái tim bị tình cảm như vậy thiêu đốt đến nóng hổi, nóng đến đau nhói, tất cả những lớp ngụy trang và sự mạnh mẽ được xây dựng lên, dưới tình cảm mãnh liệt như vậy đã bị đánh sập, chỉ còn lại linh hồn trần trụi, mệt mỏi và yếu ớt.
Cô có thể không? Cô thực sự có tư cách để chấp nhận tình cảm của Mạc Trình Hoan không?
Sự im lặng, ánh mắt do dự, bất an của Diệp Tri Tâm khiến Mạc Trình Hoan có chút sốt ruột, cô ấy ôm chầm lấy Diệp Tri Tâm, ấn đầu cô xuống, khẽ nói: “Tớ không biết cậu đang lo lắng điều gì, cũng không biết cậu đang sợ hãi điều gì, nhưng, nếu cậu thích tớ, và tớ cũng thích cậu, chúng ta đừng bỏ lỡ nhau nữa, được không?”
Mùi hương trên người Mạc Trình Hoan tràn ngập trong mũi Diệp Tri Tâm, có chút giống mùi hoa cam, trong lành, ngọt ngào, ấm áp, thoải mái, cũng giống như con người cô ấy, ấm áp khiến người ta an lòng, khiến cô không nhịn được tham luyến cái ôm này.
Cô biết tình cảm này chắc chắn sẽ không được mẹ cho phép, nhưng cô quá mệt mỏi, sống dưới sự tống tiền tình thân không ngừng của mẹ và em trai, cô đã từ bỏ rất nhiều thứ, cũng đã từng từ bỏ người đang ôm cô này, mà cô ấy lại đuổi theo, ôm cô nói thích cô. Câu nói này, cái ôm mạnh mẽ này khiến Diệp Tri Tâm như một bông hoa khô héo được tưới nước, dấy lên một hy vọng sống.
Lần này cô có thể không cần phải từ bỏ nữa không?
Sau khi trải qua sự tuyệt vọng với mẹ, lần này cô không muốn gánh vác kỳ vọng của mẹ nữa, không muốn bị tống tiền tình thân nữa, cô muốn yêu người này, cô muốn tranh thủ cho mình một lần, cô không muốn hối hận vì đã không cố gắng vì bản thân.
Diệp Tri Tâm từ từ đưa tay ra ôm lại Mạc Trình Hoan, nước mắt làm ướt đẫm vạt áo Mạc Trình Hoan, Diệp Tri Tâm ở trong lòng cô ấy gật đầu thật mạnh.