Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
12
Đối mặt với sự thật phũ phàng, La Trường Hà chỉ đành chấp nhận số phận.
Anh ta yên tâm chuẩn bị cho chuyến đi Mỹ.
Tôi cứ ngỡ chỉ cần ở nhà chờ nghe kết quả cuối cùng của họ là được, ai ngờ giữa chừng lại có thể xảy ra chuyện.
Khi tôi đến phòng bệnh khoa phụ sản để hội chẩn, tôi thấy ở quầy y tá đang loạn cả lên.
Lại gần xem, lại là La Trường Hà và Mạc Huệ Tình đang giằng co, xung quanh đứng đầy người.
Tôi kéo một cô y tá hỏi nguyên nhân sự việc, cô y tá nhỏ với tâm hồn hóng hớt bùng cháy: "Cặp vợ chồng này vốn định đi Mỹ làm thụ tinh ống nghiệm, bên trung gian đã liên hệ trước với bác sĩ bên Mỹ cho họ, sau lần khám đầu tiên, bác sĩ Mỹ đề nghị họ phải bóc tách u nang buồng trứng trước khi làm IVF. Phẫu thuật này ở Mỹ tốn mấy trăm nghìn, ở chỗ mình chỉ vài chục nghìn là đủ. Có bảo hiểm y tế thì còn rẻ hơn nữa."
Sau đó, cô y tá nhỏ cười ranh mãnh: "Bây giờ, chị đoán xem sao? Cô vợ này nhất quyết đòi sang Mỹ làm. Rõ ràng chỉ là một cuộc phẫu thuật rất thông thường, cô ta lại chỉ tin tưởng bác sĩ Mỹ. Anh chồng không đồng ý, nói bác sĩ trong nước có nhiều kinh nghiệm hơn. Hai người liền cãi nhau."
"Hôm nay là anh chồng lừa cô vợ đến bệnh viện, nhất quyết đòi làm thủ tục nhập viện cho cô ta, nói là đã giữ giường bệnh rồi, cô vợ lại đòi về nhà, thế là giằng co nhau."
Tôi lại nhìn vào trong đám đông, chỉ thấy Mạc Huệ Tình quỳ xuống trước mặt La Trường Hà, khóc lóc thảm thiết: "Anh cứ để em đi đi. Bao nhiêu tiền đã tiêu rồi, cũng không thiếu gì ba trăm nghìn này nữa."
La Trường Hà mặt mày như ăn phải của đắng, giậm chân một cái thật mạnh.
Rồi, anh ta cũng từ từ quỳ xuống trước mặt Mạc Huệ Tình.
"Huệ Tình, anh xin em, hãy để lại cho gia đình chúng ta chút sinh khí đi! Anh đã thất nghiệp rồi, tiền mà tiêu hết một lần, sau này hai chúng ta sống thế nào đây!"
Mạc Huệ Tình chỉ khi khóc là trông xinh đẹp nhất, cứ như đã được tập luyện, đúng là một vẻ đẹp hoa lê đẫm mưa: "Trường Hà, tiền là do người kiếm ra, trên đời này luôn có những thứ quan trọng hơn tiền bạc."
Tình nhân nam nữ quỳ lạy nhau, cũng là chuyện hiếm thấy.
Bên cạnh đã có người rút điện thoại ra quay video.
La Trường Hà cuối cùng cũng muộn màng cảm thấy xấu hổ, anh ta đứng bật dậy, dứt khoát nói: "Cô không phẫu thuật ở đây, thì chúng ta cũng đừng đi Mỹ nữa, dứt khoát chia tay cho xong."
Trong đám đông lại có người hò reo cổ vũ.
La Trường Hà bị sỉ nhục, mặt mày lúc xanh lúc đỏ.
Trớ trêu thay, Mạc Huệ Tình vẫn nằm sõng soài trên đất khóc lóc, nhất quyết không chịu đứng dậy.
Anh ta gạt phắt bàn tay đang níu ống quần của Mạc Huệ Tình, quyết tâm bỏ đi.
Sau này tôi nghe nói, Mạc Huệ Tình vẫn phẫu thuật ở đây, chỉ là từ ngày đầu nhập viện đã khóc không ngừng.
La Trường Hà không biết đã nói bao nhiêu lần "phiền chết đi được".
Trước khi phẫu thuật, La Trường Hà lại gọi điện cho tôi: "Bạch Chử, u nang buồng trứng một bên của Huệ Tình không quá lớn, bác sĩ nói có thể mổ hoặc không, em nói xem rốt cuộc có nên mổ không?"
Tôi nói: "Hai người tự trao đổi kỹ với bác sĩ đi, không phải bệnh nhân của tôi, tôi không thể quyết định được."
Ở đầu dây bên kia, Mạc Huệ Tình quả nhiên khóc không ngớt.
La Trường Hà trong lúc nói chuyện với tôi, vẫn không quên mắng cô ta: "Khóc, khóc, chỉ biết khóc. Nguyện vọng không được đáp ứng thì cô khóc; không đưa ra được lựa chọn cô cũng khóc. Tôi gặp phải cô đúng là xui xẻo tám đời."
Sau này tôi nghe nói La Trường Hà không muốn đi Mỹ nữa, nhưng không còn cách nào khác, Mạc Huệ Tình đã nộp 200.000 phí trung gian rồi, không đi không được.
13
Mẹ chồng cũ của tôi sau này mới biết những chuyện này, ban đầu bà không có thái độ gì về việc chúng tôi ly hôn, nói một cách tương đối, bà thích Mạc Huệ Tình hơn.
Nhưng khi bà biết tình trạng của Mạc Huệ Tình, bà bắt đầu chửi mắng thậm tệ. Đương nhiên, tất cả đã quá muộn.
Những chuyện sau này, một nửa là do tôi nghe bà kể, nửa còn lại là do La Trường Hà nhắn tin cho tôi, hỏi tôi về kiến thức y học thì tự anh ta kể.
Gộp cả hai nguồn lại, kết quả như sau.
Mạc Huệ Tình sang Mỹ làm thụ tinh ống nghiệm, chu kỳ đầu tiên tốn 200.000, nhưng chỉ tạo được hai phôi. Thế là rơi vào tình thế khó xử, nếu có nhiều phôi hơn thì có thể thuận lợi tiến hành bước tiếp theo.
Nhưng hiện tại, tỷ lệ thành công của hai phôi không đủ lớn, mạo hiểm chuyển phôi thì phải nộp chi phí cho bước tiếp theo. Mấy trăm nghìn cứ thế phải bỏ ra. Lỡ không thành công, một nửa số tiền sẽ đổ sông đổ bể.
Còn nếu không chuyển phôi, chọn vào chu kỳ thứ hai, tiếp tục tích lũy phôi, rồi đợi đến khi số lượng phôi đủ nhiều, xác suất thành công đủ lớn mới bắt đầu bước tiếp theo, thì lại phải tốn thêm 150.000. Tại sao chu kỳ thụ tinh ống nghiệm thứ hai không phải 200.000 mà là 150.000, vì có một số xét nghiệm chỉ cần làm một lần, chu kỳ thứ hai không cần làm lại.
Đối với kết quả này, La Trường Hà rất khó chấp nhận, anh ta suy sụp, gào thét, khóc lóc thảm thiết.
Còn tôi thì trong lòng đã biết trước, ngay từ lúc tôi giới thiệu cho anh ta trang web chuẩn bị mang thai đó, tôi đã lường trước được kết quả này. Không sai biệt lắm.
Họ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Mẹ chồng tôi quyết định, dừng lại ở đây, toàn bộ quá trình thụ tinh ống nghiệm kết thúc tại đây. Không được phép đổ thêm tiền vào nữa.
Không biết hai người đó ở Mỹ đã bàn bạc thế nào. Quyết định cuối cùng là họ lại vào thêm một chu kỳ nữa, lần này được ba phôi. Sau đó, với vốn liếng là năm phôi, họ bắt đầu quy trình hỗ trợ sinh sản của bên thứ ba.
Chỉ không biết là do chất lượng phôi không đủ, hay vì lý do khác, mà cả năm phôi này đều không thể sống sót.
Có một phôi được chuyển thành công, nhưng đến tháng thứ hai thì bị sảy thai tự nhiên.
Cứ như vậy, họ đã tiêu tốn hơn một triệu, nhưng vẫn không có được một đứa con.
Vật vã khổ sở, cuối cùng vẫn tay trắng trở về.
Nếu chấp nhận số phận thì thôi đi.
Trớ trêu thay, có một lần đã ở rất gần thành công, điều này khiến Mạc Huệ Tình khó lòng chấp nhận.
Cô ta tính toán rằng, 200.000 phí trung gian đã nộp, ngoài ra còn có 200.000 phí luật sư cũng đã nộp, những khoản này chỉ cần nộp một lần. Vậy thì lần sau chỉ cần bỏ ra thêm vài trăm nghìn nữa, cô ta vẫn còn hy vọng.
Thế là cô ta ngày ngày nài nỉ La Trường Hà dùng nốt số tiền còn lại, để cô ta đi Mỹ.
La Trường Hà đã chai sạn với những gian khổ, việc cấp bách của anh ta bây giờ là tìm một công việc.
Sau vài lần ứng tuyển, anh ta phát hiện mình không thể tìm được công việc phù hợp, lời nguyền tuổi ba mươi lăm đã ứng nghiệm trên người anh ta.
Vì vậy, anh ta càng trân trọng hơn một triệu còn lại trong tay.
Hai vợ chồng sống qua ngày trong những cuộc cãi vã.
Một câu mà La Trường Hà thường nói cửa miệng là, giá như lúc đó tôi không tiện tay đi thương hại cô thì tốt biết mấy. Cô nói xem, có phải cô đã mưu tính từ lâu rồi không.
Đối với sự nghi ngờ của La Trường Hà, Mạc Huệ Tình làm như không nghe thấy, không bao giờ trả lời. Một người sống sờ sờ mà cả ngày ngẩn ngơ, miệng lẩm bẩm, lúc đó tôi không nên nghe lời anh, nếu cuộc phẫu thuật lần đó cũng sang Mỹ làm thì tốt biết mấy.
Sau đó có một ngày, Mạc Huệ Tình được chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm, bác sĩ kê cho cô ta thuốc an thần, thuốc ngủ.
Cô ta đã bỏ hết số thuốc đó cho La Trường Hà uống, rồi cuỗm đi mấy trăm nghìn của anh ta.
La Trường Hà được mẹ cứu sống, nhưng vẫn để lại những tổn thương không thể hồi phục. Trí nhớ và trí thông minh của anh ta đều bị suy giảm.
Nếu không phải vì sự việc lần này, La Trường Hà thực ra có thể đến các thành phố lớn, chỉ cần chịu giảm mức lương, anh ta vẫn có thể làm công việc cũ. Nhưng bây giờ thì không được nữa rồi.
Sau này, La Trường Hà dùng mấy trăm nghìn còn lại mua một căn nhà cũ, làm bảo vệ.
Theo lời hàng xóm cũ kể lại, La Trường Hà già đi rất nhiều, tóc gần như bạc trắng chỉ sau một đêm.
Thực ra, chỉ cần có thể tự nuôi sống bản thân, hầu hết các công việc đều không phân biệt sang hèn. Lập trình viên cũng chưa chắc đã sống thoải mái.
Tôi chỉ là coi thường nhân cách của La Trường Hà, nên đặc biệt vui mừng trước hoàn cảnh của anh ta, cả người cảm thấy vô cùng khoan khoái.
Có một lần tôi đưa con trai đi công viên giải trí chơi, tình cờ gặp anh ta đang làm việc ở đó.
Anh ta nhìn thấy tôi và con trai, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Mắt nhanh chóng ngấn lệ.
Tay run run muốn chạm vào con trai tôi.
Tôi bất giác kéo con trai ra sau lưng mình. Vẻ khinh bỉ trên mặt không thể nào che giấu.
Anh ta lại khàn giọng nói: "Bạch Chử, là anh đây, La Trường Hà, em không nhận ra anh à?"
(Hết)
Kết là kiểu mở vậy đó chứ hông phải sốp chưa làm hết đâu nha mọi người ơii