Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4
Nửa tháng sau, vào một đêm nọ, vệ sĩ đột nhiên chuyển khoản cho tôi 5.000 tệ.
“Cô Trần, giang hồ cứu nguy, phiền cô đến đây một chuyến, tôi đã gửi định vị rồi.”
Tôi lần theo định vị, tìm đến một hội sở xa hoa bậc nhất ở Hải Thành.
Vừa đẩy cửa phòng bao ra, liền phát hiện mấy vị lão đại mà tôi chỉ từng thấy trên TV đang nằm la liệt dưới đất.
Sau đó xe cấp cứu 120 cũng đến, nhanh chóng đưa bọn họ lên cáng, chở thẳng đến bệnh viện.
Cuối cùng trong phòng chỉ còn một người: Lục Đình Yến, tay vẫn cầm con dao Thụy Sĩ, tựa vào góc tường.
Anh ta say khướt, mắt đỏ ngầu, nhưng toàn thân vẫn căng như dây đàn, cảnh giác nhìn xung quanh.
Nói thật, nhìn cái dáng vẻ “gặp thần giết thần, gặp ma giết ma” của anh ta, tôi cũng không dám lại gần.
Hai chân tôi run lẩy bẩy, vội vàng hoàn lại số tiền kia:
“Không được, việc này tôi không làm nổi đâu.”
Vệ sĩ lập tức chuyển khoản cho tôi 5 vạn: “Hiểu rồi, đây là giá khác, phải tăng giá đúng không?”
“…” Tôi thật sự không có ý đó.
Nhưng mà… đây là 5 vạn đấy!
Tôi chỉ là một nhân viên quèn, sao chịu nổi sức hút của năm vạn tệ?
Thế là tôi bước đến trước mặt anh ta, nước mắt lưng tròng mà vẫn phải tươi cười rạng rỡ.
Cẩn thận giơ tay, vỗ vỗ vai anh ta: “Đừng giết tôi… mau bỏ dao xuống đi…”
Tôi thật không ngờ, anh ta lại ngoan ngoãn đến vậy.
Đôi mắt say lờ đờ nhìn tôi một lúc, rồi thực sự thu dao lại.
Ngay sau đó, cơ thể anh ta lảo đảo, cả người đổ thẳng vào lòng tôi.
Trời ơi!
Anh ta nặng thật đấy, tôi không đỡ nổi, loạng choạng rồi cùng anh ta ngã xuống đất.
May mà trước khi ngã, anh ta bất ngờ xoay người, lấy thân mình đỡ cho tôi.
Tôi ngã sấp xuống, nhưng là ngã trên người anh ta.
5
Ngoài xe, vệ sĩ đang ríu rít nói gì đó với Lục Đình Yến, còn giơ điện thoại cho anh ta xem video.
Hình như là mấy đoạn video tôi “giang hồ cứu nguy” anh ta những lần trước.
Tôi lén mở hé cửa sổ xe, lờ mờ nghe thấy vệ sĩ đang nói:
“Cậu chủ, tình hình chính là như vậy, tôi không cố tình giấu ngài đâu.”
“Chủ yếu là tôi vẫn chưa điều tra được, rốt cuộc giữa ngài và cô Trần có quá khứ gì.”
“Tại sao khi ngài trong trạng thái ý thức mơ hồ nhưng phản ứng phòng vệ lại mạnh nhất, ngài lại có thể tin tưởng cô ấy như vậy?”
“Tôi vốn định sau khi tra rõ sẽ báo lại cho ngài.”
Sau đó, Lục Đình Yến mở cửa xe, bước vào.
Tôi lập tức giả vờ như không nghe lén gì cả, cúi đầu chơi điện thoại.
Thật ra mấy tháng nay tôi cũng đã vắt óc suy nghĩ đến tám trăm lần…
Vẫn không nhớ ra được giữa tôi và Lục Đình Yến từng có bất kỳ giao tình nào.
Anh ta là thái tử gia, con vàng con bạc của Hải Thành, sinh ra đã ngậm thìa vàng, tài sản cả trăm triệu.
Còn tôi chỉ là một dân tỉnh lẻ, thi đậu đại học rồi cố bám trụ ở thành phố lớn, làm một nhân viên văn phòng quèn.
Nếu giữa chúng tôi thật sự từng có giao tình sinh tử gì đó, thì chắc tôi gặp ma rồi!
Thấy sắc mặt Lục Đình Yến âm trầm, có vẻ tâm trạng chẳng tốt gì, tôi chỉ muốn chuồn ngay.
“Haha, cậu chủ Lục, nếu không còn việc gì thì tôi đi trước đây, bye bye, khỏi tiễn.”
Tôi định mở cửa xe bước xuống thì anh ta nhanh hơn, túm lấy cổ tay tôi:
“Trước khi điều tra rõ ràng, cô cứ ở lại bên cạnh tôi đã.”
“Sao cơ? Bạn gái anh không ý kiến gì à?”
“Tôi không có…” Lục Đình Yến nói nửa chừng, rồi đổi giọng: “Cô ấy ở nước ngoài.”
“Hiểu rồi, crush ở nước ngoài, đúng là motif cũ rích!”
Trong đầu tôi bỗng nhiên loé lên: “Tôi giống cô ấy à? Đừng nói là tôi giống người trong lòng của anh, nên anh mới cho tôi lại gần lúc say xỉn nhầm tưởng tôi là cô ấy chứ? Thảo nào! Tôi đã nói rồi, làm gì có lý do gì tôi lại tiếp cận được anh cơ chứ! Giờ thì tôi yên tâm rồi.”
Lục Đình Yến mặt đen như đáy nồi, lạnh lùng nói: “Im đi, không giống.”
Nói rồi lại bổ sung: “Cô ấy cũng không lại gần được tôi.”
“Hả? Ý anh là… lúc anh say, đến người trong lòng của anh cũng không lại gần được?”
“Thế thì còn gọi gì là người trong lòng? Lòng anh không thành rồi!”
Mặt anh ta càng đen hơn, đầy ghét bỏ: “Sao cô nhiều lời thế?”
Tôi phẩy tay: “Hết cách rồi, mẹ tôi hồi mang thai tôi ăn nhiều hạt dẻ cười quá ấy
mà!”
Bác vệ sĩ ngồi ở ghế lái cười khúc khích vì câu đùa đó.
Lục Đình Yến thì chẳng cười nổi lấy một cái, quay sang nói với vệ sĩ: “Chuyển tiền cho cô ta, bảo cô ta ngậm miệng lại!”
“Ting ting”
Vệ sĩ chuyển khoản cho tôi mười ngàn tệ.
Được thôi, tôi lập tức làm động tác khóa miệng, tỏ vẻ chuyên nghiệp.
“Khách hàng là thượng đế” đây là tố chất cơ bản của một nhân viên văn phòng giỏi.
Thế nhưng…
Bắt tôi dọn vào biệt thự ở chung? Không đời nào!
Xe dừng trong sân biệt thự, tôi lập tức khoanh tay trước ngực:
“Tôi không làm ấm giường đâu nhé! Có thêm tiền cũng không!”
“Con gái genZ chúng tôi kiếm tiền có nguyên tắc đàng hoàng đấy!”
Lục Đình Yến bước xuống xe, nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét vô đối:
“Cô nghĩ đi đâu vậy?”
“Ngủ phòng khách, tính là người giúp việc.”
“Từ nay chuyên phụ trách việc chăm tôi lúc say!”
Và thế là…
Tôi – một cô gái nước mắt lưng tròng – dọn vào ở nhà tổng giám đốc….nhưng lại là phòng khách!
Bị ép đấy, không có thương lượng gì hết.
Tổng giám đốc bá đạo – tên nghiện rượu kia – ép tôi làm người hầu chuyên phụ trách lúc say xỉn!
Nếu không phải mỗi ngày chuyển khoản mười ngàn tệ, tôi thề là tôi không đời nào chịu!
6
Tôi chỉ có thể ngày ngày trong lòng cầu trời khấn Phật, mong cho người trong lòng của Lục Đình Yến sớm trở về nước.
Tới lúc đó, chắc tôi có thể trở lại với sự tự do rồi chứ?
Dù sao thì, có người phụ nữ nào chịu được cảnh trong nhà bạn trai mình lại có một nữ giúp việc vừa xinh vừa trẻ như tôi không?
Hiện tại bên ngoài đồn ầm lên rằng: Lục Đình Yến giấu người đẹp trong lầu son, phá lệ bao nuôi một cô gái trẻ.
Mỗi lần uống đến ba chén là lại gọi điện cho cô ấy đến đón.
Nói cứ như tôi đặc biệt lắm trong lòng anh ta vậy!
Trời biết, ban ngày tôi đã phải làm việc quần quật cho tư bản, ban đêm còn phải phục vụ tên bá tổng nghiện rượu này… mệt đến phát khóc!
Khi tôi đã bực bội đến đỉnh điểm, sắp hóa thành nồi áp suất…
Người trong lòng rốt cuộc cũng trở về nước!
Nhưng khi cô ấy vội vàng chạy đến biệt thự, thấy tôi đang ngồi ung dung trên ghế sofa trong phòng khách, vừa gác chân vừa gặm hoa quả nhập khẩu siêu đắt tiền…
Lại trông như thấy ma vậy.
Tôi vắt chân chữ ngũ, yên lặng chờ cô ấy nổi đóa đuổi tôi ra khỏi nhà.
Ai ngờ cô ta kinh hãi lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã ngửa, sau lưng đụng ngay vào người đang bước đến, mặt mày u ám — Lục Đình Yến.
Mặt cô ta tái nhợt, lắp ba lắp bắp: “Đình… Đình Yến, cô ấy là ai vậy?”
Lục Đình Yến híp mắt, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Làm chuyện gì khuất tất à? Sao mặt mũi tái mét thế?”
“Không… không có… Em vừa ngồi máy bay hơn chục tiếng, chắc là mệt quá, lệch múi giờ thôi.”
Lục Đình Yến im lặng mấy giây, rồi nói: “Để vệ sĩ đưa em về nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng… vâng…”
Thế là người trong lòng nước mắt lưng tròng mà bỏ chạy mất.
Làm tôi thất vọng ghê gớm.
Đến cửa rồi, hình như cô ta chợt nhớ ra gì đó, quay đầu lại nói:
“Đình Yến, ông nội bảo lần này em về nước là để chuẩn bị cho hôn sự của chúng ta, không thể kéo dài thêm nữa.”
Lục Đình Yến không nói gì, thân hình cao lớn của anh ta hoàn toàn chặn mất tầm nhìn của tôi.
Tôi hận không thể bay qua anh ta như thể anh là tấm chắn khổng lồ, túm lấy vai người trong lòng mà lay mạnh:
“Chị gái à, tỉnh lại đi chứ! Chị sắp kết hôn với anh ta rồi mà còn không tận dụng cơ hội này đuổi tôi ra ngoài ư?!”
Lục Đình Yến túm cổ áo sau tôi xách đi như gà con, lôi tôi ra ngoài, nhét lên xe.
Tôi kêu oai oái: “Gì đấy! Đi đâu nữa?”
“Đi dự tiệc cùng tôi. Tối nay có xã giao, có thể sẽ bị chuốc rượu.”
Tôi phát ngán với việc hầu rượu anh ta rồi: “Không thể uống ít đi à? Anh không biết rượu hại sức khỏe sao?”
“Quan tâm tôi?”
“Anh mơ đi! Tôi là lo cho bản thân mình đó! Không thể đi khám bệnh hoặc đổi người khác mà tin tưởng được à?”
Lục Đình Yến thản nhiên ném cho tôi một cuốn catalogue: “Ồn ào. Chọn một bộ, báo tôi biết.”
Tôi mở ra xem, toàn là những chiếc váy dạ hội tuyệt đẹp.
Loại mà mấy minh tinh mặc đi thảm đỏ ấy.
Tôi nhìn đến mắt sáng long lanh, nước miếng sắp nhỏ.
Nhưng tôi vẫn “bộp” một tiếng đóng lại: “Bố già tư bản à, cuốn này có phải để cho đám dân văn phòng nghèo hèn như tôi coi đâu?”
“Chọn một bộ, tối nay mặc.”
“Rồi rồi, nhưng không thể chọn hai bộ được à? Lỡ ai đó hắt rượu đỏ lên thì sao? Thật ra tôi thấy ba bộ là yên tâm nhất!”
Lục Đình Yến nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy khinh bỉ:
“Yên tâm, không ai dám động vào người phụ nữ của Lục Đình Yến.”
“Tính khí nhỏ nhen thế, đính chính lại chút: là người hầu rượu của Lục Đình Yến!”