Những năm tháng thuần hoá lão đại - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

9


Ra khỏi phòng tiếp khách, vệ sĩ mặt mày nhăn nhó như táo bón hỏi tôi:  “Cô Trần, cô thật sự muốn rời đi à?”  


“Ừm, ba tháng kiếm gần một triệu, đủ để tôi về quê mua căn nhà, nuôi con cún rồi. 


Tôi không muốn bon chen ở thành phố lớn nữa.”  


“Chuyện này đừng nói với Lục Đình Yến, tôi không muốn cả đời bị cột chặt vào thắt lưng quần của anh ta làm nữ giúp việc đâu.”  


“Đối phó với một kẻ nghiện rượu còn đỡ, chứ còn phải chịu đựng cô em họ não tàn mắng tôi là hồ ly tinh, công việc này có phải của con người đâu?”  


“Hơn nữa, người con gái trong lòng anh ta cũng đã về nước, sắp kết hôn rồi đúng không? Tôi mà ở lại thì quá vô duyên.”  


Vệ sĩ nói nhỏ: “Thật ra cậu chủ không thích cô Cố Minh, là ông cụ ép hôn thôi.”  


“Liên quan gì đến tôi!”  


Tôi quay lại sảnh tiệc, thấy Lục Đình Yến đang uống rượu với người khác.


Bạn bè xung quanh anh ta thấy tôi liền ồn ào cả lên:  


“Chính là cô ấy à? Người duy nhất có thể đến gần Lục ca khi anh ấy say?”  


“Thật hay không, tối nay làm rõ! Nhất định phải chuốc say anh Lục!”


Tôi đi đến bên Lục Đình Yến, ngồi xuống khẽ thì thầm: “Cậu chủ, không thể uống ít thôi à?”  


Bạn anh ta chen vào: “Không được đâu. Cô biết anh ấy đang uống với ai không?”  


“Là Chu Dạ – chuyên gia thôi miên số một trong và ngoài nước.”  


“Lục ca muốn nhờ Chu Dạ thôi miên, khơi lại ký ức mơ hồ hồi nhỏ.”  


“Hồi nhỏ anh Lục từng gặp chuyện rất kinh khủng, sau đó trí nhớ mơ hồ, không muốn nhớ lại. Nhưng dạo này không biết bị gì, cứ muốn khơi lại cơn ác mộng. Bao nhiêu chuyên gia mời tới đều không ăn thua, chỉ còn Chu Dạ.”  


“Nhưng Chu Dạ nói, trừ khi anh Lục uống rượu thắng anh ta, nếu không thì khỏi bàn.”  


Tôi liếc mắt: “Không phải các người liên thủ với Chu Dạ lập bẫy, chỉ để xem lúc Lục Đình Yến say có đúng là chỉ tôi mới tới gần được thôi chứ? Đừng chối, nhìn mấy người là biết toàn một lũ bụng dạ xấu xa.”  


Cả bọn cười rộ lên, giơ ngón cái:  “Bị cô đoán trúng rồi thì sao?”  


“Lần trước chuyển cho cô năm trăm mà chưa thấy biểu diễn gì, nợ thì phải trả, đạo lý hiển nhiên.”


Tôi phất tay bỏ mặc: “Được rồi, dù sao tôi cũng chỉ là cái máy kéo cần mẫn.”  


Mỗi lần không phải lôi, thì cũng kéo, rồi lại đẩy, dốc hết sức mới đưa được gã say rượu này về nhà.


Làm công mệt mỏi, mà vẫn phải cắn răng chịu, kể nhiều chỉ thấy chua xót.


Tôi đi quanh khu ẩm thực vơ vét đồ ăn, ăn no rồi mới quay lại.


Cách Lục Đình Yến năm mét, đến con muỗi cũng không dám bay qua.


Tất cả mọi người đều tràn đầy hưng phấn nhìn tôi, chờ xem tôi biểu diễn “tuyệt kỹ”.


Tôi hỏi: “Ai thắng rồi?”  


Có người đáp: “Chu Dạ đã say bất tỉnh, Lục ca nhỉnh hơn chút, nhưng cũng đã say rồi, tới lượt cô biểu diễn tuyệt kỹ đó.”


“Được thôi, giờ tôi sẽ trả nợ.”  


Tôi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lục Đình Yến.  


Anh ta ngồi trên ghế sofa đơn, tay đè lên thái dương, mặt đỏ gay, đến cả cổ cũng đỏ.  


Tôi dùng sức chọt vào trán anh ta: “Dậy đi, về nhà.”  


Y như dắt chó đi dạo, tôi kéo tay anh ta rời khỏi bàn.


Lúc say chưa quá nặng, Lục Đình Yến sẽ như thế này, ngoan ngoãn để tôi dắt đi.


Mọi người xung quanh đều dụi mắt:  “Tôi hoa mắt, hay là anh Lục căn bản chưa say?”  


“Chắc chắn chưa! Say làm gì mà nghe lời như cún vậy chứ?”  


“Không được, tôi phải thử. Biết đâu tôi cũng đến gần được anh ấy!”


Ngay sau đó, trong sảnh tiệc vang lên tiếng hét như lợn bị chọc tiết:  


“Aaaa, anh Lục em sai rồi, đừng đánh em, chị Trần cứu mạng, cứu em với aaaa…”


10


Có người không tin là thật, cứ nhất quyết xông lên gần Lục Đình Yến để tìm chỗ chết.  


Kết quả bị anh ta rút dao Thụy Sĩ kề thẳng vào cổ, suýt chút nữa là thấy máu phong hầu.  


Trong khoảnh khắc nguy hiểm như thế này, tôi lập tức nhào tới ôm lấy Lục Đình Yến đang trong trạng thái điên cuồng, tay nhẹ nhàng vỗ lưng anh ta, cẩn thận dỗ con sư tử dữ.  


"Đừng ra tay, ngoan, bỏ dao xuống đi."  


"Lục Đình Yến, anh mà không bỏ dao xuống, tôi giận thật đấy."


“Vút” một tiếng, động tác nhanh như chớp, Lục Đình Yến cất dao trở lại bao đeo hông.  


Tên ma men to lớn này say đến mức đứng không vững, người loạng choạng, nhưng cúi đầu xuống, gương mặt đỏ ửng lại lộ ra vẻ ấm ức lấy lòng nhìn tôi.  


Phản ứng trái ngược dễ thương đến mức khiến tôi chảy máu mũi tại chỗ.  


Xung quanh toàn là những tiếng xì xào không thể tin nổi:  


“Mù mắt chó tôi rồi.”  


“Tôi vừa ‘ship’ cái gì thế này?”  


“Cầu xin hai người kết hôn ngay tại chỗ được không?”


Lẫn trong đó còn có tiếng giận dữ của cô em họ Lục Đình Yến:  “Gì cũng ‘ship’, coi chừng bị ‘ship’ chết hết! Anh tôi là của chị Cố Minh!”  


“Không nghe, không nghe, rùa đọc kinh.”  


“Yêu hay không yêu, phản ứng sinh lý là chân thực nhất.”  


“Cô không hiểu đàn ông đâu, đây là tình yêu khắc vào máu rồi.”


Trong ánh mắt sùng bái của đám người đó, tôi dắt theo chú chó ngoan Lục Đình Yến rời khỏi đại sảnh tiệc.  


Tự mình lái xe, đưa anh ta về nhà.  


Trên đường, lòng tôi bỗng thấy bực bội khó hiểu.  


Lục Đình Yến đã nằm ngủ ngon lành ở ghế phụ.  


Gương mặt anh tuấn đó, sắc đẹp mê người thật đấy.  


Nhưng đó có phải thứ tôi có thể mơ tưởng không?  


Nghĩ lại câu chuyện ông cụ Lục kể, mũi tôi cay cay.  


Tên đàn ông khốn kiếp này cũng thật đáng thương, bệnh trong lòng khó chữa, sau này tôi không còn nữa, ai sẽ kéo anh ta về nhà đây?


Lỡ đâu lại say rượu ngã lăn ngoài đường, lấy xe đạp công cộng làm chăn…  


Phì phì, xót xa đàn ông là xui xẻo cả đời!  


Trần Niệm Niệm, tỉnh táo lại cho chị!


Tối nay làm nốt chuyến cuối cùng là phải đi.  


Nếu không tôi thật sự sợ mình cũng “ship” luôn mất.  


Đối mặt với một tổng tài say rượu chỉ cho phép mình tới gần, thử hỏi ai mà chịu nổi?  


Người trong lòng đã về nước, tôi tuyệt đối không thể hèn hạ làm kẻ thứ ba!


11


Xe vừa về đến biệt thự,  tôi lôi Lục Đình Yến xuống khỏi xe.  


Anh ta giống y như một chú chó ngoan, tựa đầu vào vai tôi, miệng rên rỉ khó chịu, nói muốn nôn.  


“Tự làm tự chịu, ai bảo anh uống nhiều vậy hả?”  


Lục Đình Yến say khướt lẩm bẩm: “Muốn nhớ lại.”  


“Nhớ cái gì? Là đoạn ác mộng mà anh cố quên đi đó hả? Không sợ nhớ lại rồi càng đau hơn à?”  


Lục Đình Yến mắt hoe đỏ nhìn tôi: “Muốn cưới em.”  


“Phụt… khụ khụ, anh nói gì cơ?”  


Ảo giác rồi, chắc chắn là tôi nghe nhầm.


Lục Đình Yến lại dang tay ôm tôi, cái đầu to dụi dụi vào hõm cổ tôi, giọng nũng nịu: “Trên người em thơm quá, anh nhớ rõ mùi này, sẽ không quên đâu.”  


Tôi vừa đỡ vừa kéo anh ta vào trong nhà, vừa trả lời tên ma men:  


“Cảm ơn, gọi tôi là người rừng đi cho đủ bộ.”


“Sao em cứ không chịu xuất hiện? Anh chưa từng quên em đâu.”  


“Anh chơi trò luân hồi với tôi hả? Trước đây tôi không hề quen anh!”


Cuối cùng cũng lôi được người vào phòng ngủ, tôi một phát đẩy anh ta ngã xuống giường.  


Lục Đình Yến lại kéo tay tôi, khiến tôi cũng ngã theo lên giường cùng anh ta.  


Tôi tức điên gào lên: “Cút ra!”  


“Không.”  


Lục Đình Yến thật sự say rồi, ôm chặt lấy tôi không chịu buông, đầu lại tiếp tục dụi vào cổ tôi, cọ tới cọ lui.  


Ngọn lửa nguy hiểm như sắp bùng lên, hơi thở của anh ta nóng rực đến đáng sợ.  


“Này, Lục Đình Yến, tỉnh táo lại đi, nhìn kỹ xem tôi là ai. Tôi chỉ là người giúp việc anh thuê, không phải người trong lòng vừa về nước của anh đâu!”  


“Em không phải người giúp việc.”  


“Đúng, tôi là mẹ anh. Ngoan nào con trai, gọi mẹ đi.”  


“Niệm Niệm, anh nhớ tên em mà.”  


Nói xong, anh ta bỗng bắt được môi tôi, bất ngờ hôn xuống.  


Đầu tôi như nổ tung, một mảng trống rỗng.  


Ong ong vang lên, toàn bộ như dính keo lại.  


Khoan đã, cái kịch bản quái quỷ gì đây?


“Lục Đình Yến, anh… ưm… buông ra… ưm… đồ khốn, trả lại nụ hôn đầu của tôi!”  


Tôi bật khóc, đẩy mãi cũng không đẩy ra được.  


Tên đàn ông khốn kiếp này, cuối cùng vẫn giở trò quấy rối nơi làm việc với tôi!

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo