Phía sau nhân vật nam chính - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

23

 

Khi tỉnh dậy, đã là sáng ngày hôm sau.

 

Ánh mặt trời bên ngoài len qua cửa sổ, rơi xuống chăn.

 

Tôi đưa tay chạm vào ánh nắng trên chăn.

 

Vừa đủ ấm áp.

 

"Cảm ơn cô, Vãn Ý."

 

"Cũng cảm ơn mi, hệ thống."

 

Bầu không khí được đẩy lên đến mức hoàn hảo, chỉ đợi hệ thống đáp lại một câu [Không có gì].

 

Không khí ấm áp và cứu rỗi tràn ngập.

 

Nhưng câu nói vang lên trước lại là: [Đôi hai.]

 

Giai điệu vui tươi của trò chơi Đấu Địa Chủ ngay lập tức tràn ngập khắp não tôi.

 

Sau đó là giọng hệ thống: [Mẹ nó, hắn còn có đôi hai nữa, ván này tiêu rồi!]

 

[Hả? Ý nhi, cô vừa nói gì à?]

 

Tôi: "..."

 

Cút đi, cảm xúc dịu dàng.

 

Cút đi, đồ ngốc.

 

24

 

Tôi suy nghĩ rất nhiều về lời của Dư Vãn Ý.

 

Sau bữa trưa, tôi hẹn gặp Lục Thâm để nói rõ mọi chuyện.

 

Ngay khi anh ngồi xuống, tôi đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay tôi đến đây là để nói lời xin lỗi."

 

"Vì một số lý do không thể nói ra, từ nhỏ tôi đã luôn bắt nạt anh. Thật sự xin lỗi."

 

Tôi đứng dậy, cúi đầu thật sâu.

 

Lục Thâm có vẻ hơi bối rối, vội vàng đỡ tôi dậy: "Tôi không để ý đâu, không sao cả."

 

Tôi lắc đầu: "Nhưng tôi để ý."

 

"Tôi đã sai, đó là sự thật. Tôi cần phải xin lỗi."

 

Sau một lúc suy nghĩ, tôi tiếp tục:

 

"Bất kể sau này anh có yêu cầu gì, tôi sẽ cố gắng đáp ứng để bù đắp cho anh."

 

"Dù là tiền bạc, dự án hay bất cứ thứ gì khác, tôi đều có thể làm được."

 

Lục Thâm trông có vẻ hơi tức giận, nhưng nhiều hơn là bất lực: "Những thứ đó tôi đều có rồi, tôi chỉ cần em yêu tôi."

 

"Nhưng tôi hiện tại không yêu anh, anh biết mà?"

 

Anh sửng sốt vài giây, rồi trầm giọng đáp:

 

"Tôi biết."

 

Tôi bước đến bên cạnh anh, nghiêm túc nói:

 

"Nhưng tôi thừa nhận tôi có cảm tình với anh, sau này có thể tôi sẽ yêu anh."

 

Đôi mắt Lục Thâm lập tức sáng rực lên.

 

"Nhưng bây giờ, cảm xúc tôi dành cho anh phần lớn là áy náy, tôi không thể biến áy náy thành tình yêu ngay được, tôi cần thời gian."

 

"Bởi vì suốt 26 năm qua, tôi chưa từng quay đầu lại nhìn anh."

 

"Điều đó với anh rất không công bằng, anh cũng có thể…"

 

Lục Thâm ngắt lời tôi ngay lập tức:

 

"Đúng là không công bằng với tôi, nhưng tôi không quan tâm."

 

"Vãn Ý, chỉ cần em có thể đặt tôi vào danh sách ưu tiên, tôi chẳng quan tâm điều gì khác."

 

Đôi mắt anh sáng lấp lánh, trông rất vui vẻ.

 

Tôi: "..."

 

Có cảm giác vừa suôn sẻ lại vừa mệt mỏi.

 

Hệ thống im lặng lên tiếng: [Đây chính là cuộc đối thoại giữa người và một con cún ngoan đúng không.]

 

[Tôi thực sự được mở mang tầm mắt rồi.]

 

Tôi: "..."

 

Mi cũng bớt nói đi.

 

25

 

Từ sau hôm đó, khi biết tôi có cảm tình với mình, Lục Thâm hành động càng lúc càng táo bạo và ngang tàng hơn.

 

Hay lắm, những lời khác anh chẳng thèm nghe lọt tai câu nào.

 

Tôi đặt cho anh một biệt danh mới, anh chàng sến súa.

 

Hệ thống cười ha ha, nói rằng cái tên này rất hợp với anh.

 

Hôm chúng tôi chính thức ở bên nhau, Lục Thâm lôi ra bộ đồng phục trung học, nài nỉ tôi mặc vào.

 

Sau đó, anh đưa tôi đến ngôi trường cấp ba ngày xưa.

 

Chúng tôi sóng bước đi trên những con đường quen thuộc năm ấy, ăn những món ăn mang đầy ký ức.

 

Cuối cùng, Lục Thâm dừng lại, ra hiệu cho tôi đi tiếp.

 

"Vãn Ý, thực ra anh luôn biết em muốn anh ghét em."

 

"Anh không biết vì sao, nhưng để có thể ở bên em, mỗi lần đối mặt với em anh chưa bao giờ cười, lúc nào cũng nhíu mày, giả vờ chán ghét em."

 

"Hôm đó em nói em chưa từng quay đầu nhìn anh."

 

"Nhưng em không biết, anh rất biết ơn vì em không quay đầu lại, bởi vì chỉ khi ở phía sau em, anh mới có thể thoải mái mà thích em."

 

"Vậy nên, hôm nay, khi mà em không còn muốn anh ghét em nữa, em có thể quay đầu lại nhìn anh một lần không?"

 

"Hoặc nói cách khác, em có đồng ý yêu anh không?"

 

Giọng nói sau lưng run rẩy, nghẹn ngào.

 

Tôi đứng lặng hồi lâu, như vừa tỉnh mộng xoay người lại, trước mặt tôi là Lục Thâm trong bộ đồng phục trung học.

 

Ký ức bỗng trở nên rõ ràng.

 

Tôi nhớ ra dáng vẻ Lục Thâm luôn đi sau lưng tôi năm đó.

 

Ánh mặt trời xuyên qua tán cây, rơi xuống người anh, gió nhẹ thổi tung vạt áo anh, mà gương mặt anh luôn mang vẻ mệt mỏi, như thể không hứng thú với bất cứ thứ gì.

 

Nhưng chỉ có đôi mắt anh biết, trong đó chứa đựng tất cả những gì anh quan tâm.

 

"Em đồng ý."

 

"Em yêu anh."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo