Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mãi mới về đến nhà.
Điều chờ đợi anh ta chỉ là căn nhà tối om.
Khoảnh khắc bật đèn, Trì Tranh nhìn thấy chú Vương ngồi trên ghế sofa, và đống đổ nát ngổn ngang khắp nơi.
Ngôi nhà từng chan chứa tình yêu của chúng tôi, giờ đây trở thành một bãi hoang tàn.
Ngay cả tấm ảnh cưới mà tôi từng yêu thích cũng bị đập tan nát không thể nhận ra, vứt ở góc nhà.
Như thể túm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Trì Tranh lao đến túm chặt vạt áo chú Vương, cầu xin thảm thiết:
"Chú Vương, Thư Hòa đâu rồi? Chú làm ơn nói cho cháu biết Thư Hòa đi đâu rồi? Cháu cầu xin chú!"
Nhưng chú Vương chỉ bình tĩnh nhìn anh ta.
Sau đó dùng giọng nói trầm ấm mà tàn nhẫn nhất để nói ra.
"Trì thiếu gia, tất cả những gì cậu và người phụ nữ kia làm bên ngoài ngày hôm nay, cô chủ đều tận mắt chứng kiến."
"Cô ấy đã nhìn thấy hai người tay trong tay đi ra, nhìn thấy cậu ôm người phụ nữ kia vào biệt thự."
Mỗi lời chú Vương nói ra, Trì Tranh lại cảm thấy như có một con dao đang khoét vào tim.
Cuối cùng chú Vương đứng dậy rời đi.
"Cô chủ đã đi rồi, vậy thì lão già này cũng không còn lý do gì để ở lại nữa, Trì thiếu gia, vĩnh biệt."
9
Nước mắt đau đớn như lửa thiêu dâng trào trong mắt Trì Tranh, không cách nào ngăn nổi.
Anh ta điên cuồng lục lọi những thứ tôi đã đập nát, mặc kệ tay mình dính đầy máu vì mảnh vỡ thủy tinh cũng không dừng lại.
Anh ta muốn tìm kiếm, xem tôi có để lại cho anh ta điều gì không.
Cuối cùng, Trì Tranh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hai đầu gối mềm nhũn, ho ra một ngụm máu rồi ngất đi.
Khi Trì Tranh tỉnh lại, anh ta đang ở trong bệnh viện.
Là cô trợ lý nhỏ của tôi đã phát hiện ra anh ta.
Đôi mắt cô trợ lý sưng đỏ, nhìn Trì Tranh đầy hận ý.
"Tôi đến để tìm chị Thư Hòa, ai ngờ lại thấy anh nằm trên sàn, mặt mũi bê bết máu. Nếu không phải sợ anh chết rồi phiền đến chị ấy, tôi thà mặc kệ cho anh chết!"
"Anh thật khiến người ta buồn nôn! Anh đâu biết chị Thư Hòa yêu anh đến mức nào? Đồ cặn bã như anh hoàn toàn không xứng đáng với tình yêu của chị ấy!"
Hốc mắt cô trợ lý chứa đầy nước mắt, từng giọt lăn dài xuống.
Trì Tranh ngồi dậy khỏi giường, "phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt cô trợ lý.
"Em có biết Thư Hòa ở đâu không? Làm ơn nói cho anh biết đi, Thư Hòa ở đâu?! Không có cô ấy anh thật sự không sống nổi, anh không thể thiếu cô ấy..."
Cô trợ lý lùi lại một bước, giọng lạnh như tiếng chuông phán quyết nơi pháp trường.
"Mấy ngày trước, chị Thư Hòa vì muốn tạo cho anh một bất ngờ nên đã về nước sớm, nhưng chị ấy không về nhà, mà theo định vị của anh đến một quán karaoke."
"Ầm" một tiếng, có thứ gì đó nổ tung trong đầu Trì Tranh.
Vậy là lúc đó Thư Hòa đã biết rồi, vậy là mấy ngày nay Thư Hòa vẫn luôn xem anh ta diễn kịch!
Cô ấy cứ bình tĩnh nhìn anh ta nói dối trắng trợn, rồi dần dần thất vọng, tuyệt vọng, cuối cùng dứt khoát rời đi.
Nghĩ đến đây, Trì Tranh cảm thấy trái tim mình như bị người ta xé toạc một vết rách đẫm máu.
Anh ta không kìm được nữa mà gào khóc thảm thiết, dùng nắm đấm liên tục đấm xuống đất, mặc kệ vết thương lại chảy máu.
Trong phòng bệnh trống rỗng, gió lạnh rít lên.
Trì Tranh nhớ lại đêm tân hôn, tôi đã thì thầm bên tai anh ta kể về tình yêu của bố mẹ tôi.
"Trì Tranh, tuy em từng hận bố đã bỏ rơi em để đi tìm mẹ, nhưng em thật sự rất ngưỡng mộ tình yêu của họ."
"Đó không phải mười tám ngày, cũng không phải mười tám tháng, mà là trọn vẹn mười tám năm."
"Bố em có hàng trăm triệu tài sản, muốn có người phụ nữ nào mà chẳng được? Nhưng bố em chỉ có duy nhất em và mẹ em, ngày đêm sống dựa vào nỗi nhớ mẹ em."
"Trì Tranh, cái em muốn chính là tình yêu kiên định như thế."
"Nếu một ngày nào đó anh không còn yêu em nữa, xin anh hãy chọn một buổi chiều đẹp trời, cùng em bình yên dùng bữa, em sẽ rời đi một cách đàng hoàng và chúc anh hạnh phúc."
"Nhưng nếu anh phản bội em, lừa dối em, thì em sẽ khiến cả đời này của anh cũng không tìm được em, dù có là chân trời góc bể, em muốn anh phải hối hận đau khổ cả đời."
Khi đó Trì Tranh đã quỳ xuống thề trước trời xanh.
"Đời này Trì Tranh chỉ yêu một mình Thẩm Thư Hòa, tôi tuyệt đối sẽ không phản bội, lừa dối cô ấy, nếu tôi làm bất cứ điều gì có lỗi với Thẩm Thư Hòa, thì tôi sẽ không được chết tử tế, kiếp sau cũng không có tư cách gặp Thẩm Thư Hòa."
Lúc đó Trì Tranh thật sự tin rằng, cả đời này anh ta sẽ giữ lời hứa.
Dù sao anh ta yêu tôi, hơn cả mạng sống của anh ta.
Nếu một ngày nào đó, giữa tôi và anh ta chỉ có một người được sống, chắc chắn anh ta sẽ không chút do dự mà chọn tôi.
Nhưng tại sao lại không thể chống lại được cám dỗ?
Tại sao lại làm tổn thương trái tim tôi?
Trì Tranh đứng trên tầng thượng bệnh viện, gió rít như tát vào mặt anh ta.
Anh ta muốn tự sát.
Không có tôi bên cạnh, mỗi phút mỗi giây anh ta sống đều là một sự giày vò.
Trì Tranh giơ chân định nhảy xuống thì chợt nhớ ra.
Tôi chưa hề nhắc đến chuyện ly hôn với anh ta.
Vậy có khi nào tôi đang đợi anh ta đến tìm tôi không?
Trì Tranh như tìm thấy lý do để sống, trên mặt hiện lên vẻ cuồng hỉ.
Anh ta lẩm bẩm: "Đúng rồi, đúng rồi... đợi mình tìm thấy Thư Hòa, xin lỗi cô ấy thật lòng, cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho mình."
"Thư Hòa, người vợ yêu quý nhất của anh, anh đến tìm em đây."