Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
2.
Cả đoàn người chỉ có mình tôi đơ ra như tượng. Quay show mà còn kiểm tra vali nữa hả?
“Thế thì bắt đầu từ Lâm Yên nhé.”
Lâm Yên mỉm cười nhận vali từ tay quản lý, từ tốn mở ra.
Trong đó có một vài bộ đồ thời trang mà không quá lố, một cái mũ, kem chống nắng… Rồi từng hộp quà nhỏ xinh được sắp ngay ngắn.
Chỉ nhìn thôi cũng biết là chuẩn bị từ trước.
“Đây là mấy món quà nhỏ em chuẩn bị cho mọi người, mong mọi người nhận cho.”
Vừa nói, cô ta vừa ngồi xổm xuống, lấy từng hộp quà ra chia cho cả đoàn. Bình luận lại nổ tung một lần nữa.
“A a a, Yên Yên đáng yêu quá đi!"
Tiếp theo, cô ta bắt đầu lấy từng món trong vali ra… Và bắt đầu giới thiệu như đang quảng cáo nhãn hàng ấy. Tôi lần nữa chết lặng. Cái này mà cũng “cài” được quảng cáo vào á?
Bình luận lập tức chuyển sang chế độ “nịnh nọt điên cuồng”. Tôi âm thầm thở dài: Ai đi du lịch mà lại mang mỗi từng ấy đồ chứ?
“Tiếp theo… Sở Đường!”
Tôi cắn răng, vẫn phải mở vali thôi.
Bên trong là một đống áo thun đơn giản của tôi, đồ dùng vệ sinh cá nhân vân vân… Nhét chật cả vali. Mà đặc biệt nổi bật nhất… Là một con Ultraman nằm chễm chệ trên cùng.
Không ai để ý, nhưng sắc mặt của Giang Hoài lại thoáng thay đổi. Tôi thì âm thầm cười trộm: Đấy là Ultraman của Giang Hoài, loại anh ấy ôm đi ngủ mỗi tối ấy!
Bình luận bắt đầu rộ lên:
"Gì vậy trời ơi, ha ha ha!"
"Cười chết mất, thật sự có minh tinh chơi mấy thứ này sao?"
Mặt Giang Hoài càng lúc càng khó coi. Đó là đồ anh ấy để quên ở nhà tôi mấy hôm trước. Hôm ấy anh ấy còn diễn cho tôi xem Ultraman đánh quái kiểu gì. Giờ thì lại bị fan trung thành của mình cười nhạo…
Tôi cố nín cười:
“Thật ngại quá, sao lại lôi cả đồ chơi ra luôn vậy trời… Thôi cái này em giao cho tổ đạo diễn giữ hộ nha.”
Giang Hoài sốt ruột đến độ suýt nhào tới, rồi…
“Khụ khụ, tôi có thể… Tạm thời giữ hộ cô Sở.”
Bình luận:
"Ủa gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy trời?"
"Không ai thấy vali của Sở Đường rất thật sao? Tôi đi chơi cũng mang y như vậy luôn á."
Tôi âm thầm gật đầu lia lịa đồng tình.
Đạo diễn chỉ đạo cả nhóm lên xe buýt. Tôi là người cuối cùng bước lên, và… Chỗ ngồi còn phải nói là đúng kiểu “nghiệp quật”.
Còn đúng ba chỗ trống: Hai chỗ ngồi liền kề, và một chỗ còn lại chính giữa – trùng hợp thế nào, lại là chỗ của tôi, Giang Hoài và Lâm Yên.
Tôi nhanh như chớp lao tới chiếm ngay cái chỗ ngồi đơn độc còn lại. Giang Hoài trừng mắt liếc tôi một cái, phồng má tỏ rõ thái độ: Bơ em luôn!
Bình luận:
"Chị đi trễ còn bày trò gì nữa vậy?"
"Vừa hay, để CP Giang – Lâm nhà tôi ngồi chung!"
"Tự nhiên tôi thấy chị đi trễ cũng… Đáng yêu ghê?"
Trên xe, đạo diễn tổ chức trò chơi cho đỡ nhàm chán. Luật chơi rất đơn giản: Mỗi người rút một lá bài, ai rút trúng “bom” thì phải trả lời một câu thật lòng.
Ván đầu tiên, người xui xẻo chính là Lâm Yên.
“Ái da, đen thật đấy~ Thôi để em rút câu hỏi nào~”
Cô ta vừa gõ nhẹ vào trán vừa tranh thủ nháy mắt với máy quay một cái.
Bình luận lập tức ngập tràn:
"Yên Yên đáng yêu quá trời ơi!"
Câu hỏi là: Có người nào ở đây khiến bạn có cảm tình không?
Mặt Lâm Yên lập tức đỏ ửng, cô ta ngượng ngùng liếc mắt sang Giang Hoài, rồi nhẹ nhàng nói:
“Sao lại không có được chứ~”
Bình luận nổ như pháo hoa trong tết.
Tiếp theo, người rút trúng bom lại là Giang Hoài, và câu hỏi là:
“Người ngồi bên phải bạn giống con vật gì?”
Giang Hoài liếc tôi một cái, tôi lập tức trả lại một cái lườm.
Giang Hoài lạnh lùng mở miệng:
“Heo.”
Tôi: ?
Đó rõ ràng là anh đấy, Giang Hoài!
Trong danh bạ điện thoại của tôi, tên của anh ấy rõ ràng là: "Con heo họ Giang" mà.