Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảm giác đó kéo dài mãi đến hôm sau khi đi làm.
Đồng nghiệp thấy sắc mặt tôi tái nhợt, ghé sát lại hỏi: "Gần đây cậu thấy ma hay sao mà mặt mày hốc hác thế kia?"
Tôi gắng gượng nhếch mép cười, cả buổi sáng sống trong nơm nớp lo sợ.
Đến giờ nghỉ trưa, ban bảo vệ bất ngờ gọi điện cho tôi.
"Giang Sở, dưới lầu có một người đàn ông tự xưng là ba cô, ông ta nói mình tên Lý Tấn."
Tôi cố nén nhịp tim đang đập loạn, gắng gượng đáp: "Tôi không quen ông ta, đừng cho vào."
Chưa kịp dứt lời, bỗng nghe tiếng bảo vệ hét lên ở đầu dây bên kia: "Này, thưa ông, ông không thể vào trong, cô Giang nói không quen ông mà."
"Thưa ông, thưa ông..."
Cửa văn phòng bị người ta đạp mở.
"Giang Sở, Giang Sở, ba tốt của con đến rồi đây!" Một năm không gặp, giờ đây Lý Tấn râu ria xồm xoàm, khuôn mặt đầy những vết nhăn hằn sâu năm tháng, cứ thế bất chấp tất cả mà xông vào.
Cả văn phòng đồng loạt ngẩng đầu.
"Trong số các người, ai biết con gái tôi Giang Sở đâu? Lão tử lặn lội ngàn dặm từ Thâm Thành chạy tới, tối qua gọi cho nó bảo ra đón, nó cũng không đến, hại ông đây phải vòng đường xa, hôm nay nhất định phải đánh chết nó mới hả giận!"
"Chị quen ông ta hả?" Đồng nghiệp ngồi bàn bên cạnh bất ngờ ghé đầu sang hỏi khẽ.
Tôi lắc đầu một cách vô cảm: "Không quen."
"Giang Sở, ông ấy là ai vậy?" Một đồng nghiệp nam ngồi gần cửa thò đầu nhìn tôi: "Chị mau đuổi ông ta đi đi, không thì ảnh hưởng đến công việc đó."
Câu nói này khiến ánh mắt của Lý Tấn cuối cùng cũng chú ý đến tôi.
Lý Tấn đột nhiên quay đầu, nhìn thấy tôi xong liền hiện lên vẻ hung ác, cười khẩy hai tiếng rồi bước về phía tôi.
Tôi bật dậy thật nhanh, mở cửa bên cạnh, chạy thẳng vào lối thoát hiểm, lao đầu xuống cầu thang như bay.
"Giang Sở!" Tiếng Lý Tấn văng vẳng sau lưng, như hồn ma không tan, ngày một áp sát: "Giang Sở, con đợi ba một chút!"
Tôi đang mang giày cao gót, chạy được hai ba tầng thì bắt đầu đuối sức, đành phải vứt luôn giày, chân trần chạy tiếp.
Văn phòng chúng tôi ở tầng mười một, lúc tôi chạy đến tầng hai thì khoảng cách giữa tôi và ông ta đã chỉ còn trong gang tấc.
Tôi quay đầu lại lần cuối, nhìn thấy ông ta đang đưa hai tay ra chộp lấy tôi, trên mặt là nụ cười quỷ dị ám ảnh tôi suốt mười năm qua.
Y như ác mộng hút máu người.
Thời cấp ba, chỉ cần tôi dám phản kháng, thì sẽ đổi lại là đòn roi và những lời nhục mạ độc địa hơn.
Tựa như một con hổ từ khi sinh ra đã bị xích lại, khi còn là một con hổ con ngây ngô chưa hiểu luật chơi của thế giới, có thể từng thử phản kháng, nhưng cái tôi nhận được là sợi dây xích bị kéo chặt hơn, là cổ bị siết đến nghẹt thở, là roi vọt từ người huấn luyện trong đoàn xiếc, là chuỗi ngày không thấy ánh mặt trời, là sống cùng đói khát từ ngày này sang ngày khác.
Dù nó có cố gắng thế nào, cũng mãi không thể thoát khỏi phạm vi ràng buộc của sợi dây thừng cỏ chắc chắn kia, lâu dần, nó dần lớn lên, dù đã có móng vuốt hổ dày chắc và nanh vuốt sắc bén, nó cũng không dám thử nữa.
Bóng ma tâm lý để lại từ khi còn nhỏ đã ăn sâu vào trong não nó.
Tôi cũng vậy, những trận đòn roi và sỉ nhục từng chịu đựng từ lâu đã len lỏi khắp da thịt, cơ quan, tim phổi tôi như không khí, chỉ cần phản kháng, nhất định sẽ có kết cục còn tàn nhẫn hơn.
Thế nên từ trước đến nay, tôi chỉ dám trốn chạy, chưa bao giờ dám đối mặt.
Phía sau, Lý Tấn đã gần trong gang tấc, bàn tay ông ta chạm đến tóc tôi.
Dưới chân vấp phải vật gì đó, tôi mất thăng bằng, không thể kiểm soát mà ngã nhào về phía trước, mắt thấy đầu sắp đập vào bậc thang.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay kịp thời vòng ra, ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng.
Mùi gỗ trầm cổ xưa quen thuộc tràn ngập.
Là Thẩm Từ đến rồi.
Tôi chớp mắt, nước mắt tuôn đầy mặt.
Lý Tấn thấy Thẩm Từ, vẻ điên loạn thu lại đôi chút.
So với Thẩm Từ cao 1m86, thân hình cao lớn, thì chiều cao 1m74 của Lý Tấn chẳng đáng là gì, thế nên ông ta chỉ có thể đứng trên bậc thang cao hơn Thẩm Từ một bậc để tăng khí thế cho mình.
“Là cậu à, thằng nhóc.” Lý Tấn ngẩng cao đầu, trông như một con gà trống kiêu ngạo: "Mười năm trước cậu đưa tôi một triệu rưỡi, nói để tôi nuôI Sở Sở đi học, tôi cũng đồng ý rồi, không bắt nó đi làm thêm nữa, nhưng cậu vừa đi, mẹ cậu đã tìm đến đòi lại hết số tiền đó, khiến con gái tôi phải bán nhà trả nợ. Món nợ này, cậu tính sao đây?”
Thẩm Từ dùng một tay ấn đầu tôi, kéo chặt tôi vào lòng anh.
Tôi nghe thấy anh khẽ cười một tiếng, giọng lười biếng thường ngày không hề thay đổi: “Ông muốn tính sao?”
“Bây giờ vật giá đã không còn như mười năm trước nữa, một triệu rưỡi không đủ để bồi thường rồi. Cậu thích con gái tôi, muốn cưới nó, vậy đưa tôi trước mười triệu tiền sính lễ đi, rồi sắp xếp cho tôi một công việc đàng hoàng. Đúng rồi, cả việc làm của em trai Sở Sở cũng phải do cậu lo. Tôi còn muốn một căn hộ 300 mét vuông ở trung tâm thành phố.”
Cơn giận dữ bùng lên như lửa bén dầu trong lòng tôi, tôi muốn quay lại cãi lý với Lý Tấn, nhưng đầu vừa động đậy, lập tức bị Thẩm Từ ép chặt lại vào lòng.
“Ông chắc chứ?”
“Đương nhiên.” Lý Tấn hừ mũi hai tiếng: "Đây chỉ là điều kiện cơ bản thôi.”
“Được thôi.” Thẩm Từ nhẹ nhàng đồng ý: "Được.”
“Thật à?” Tôi nghe thấy giọng Lý Tấn vui mừng đến không thể tin nổi.
“Đương nhiên rồi, đây là tôi nợ ông.” Thẩm Từ nói chậm rãi, giọng điệu không gấp gáp.
“Khi nào chuyển tiền?”
“Không vội.” Giọng nói chợt đổi sắc: "Tiếp theo, đến lượt tôi tính sổ.”
Lời vừa dứt, tôi chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, chớp mắt đã bị đưa ra sau lưng Thẩm Từ.
Ngay sau đó, một tiếng va chạm trầm đục vang lên, gần như nghe được âm thanh xương gãy răng rắc của ai đó.
Gương mặt Thẩm Từ lúc này phủ đầy sát khí, anh mạnh tay đấm thẳng một cú vào mặt Lý Tấn.
Cơ thể gầy yếu của Lý Tấn ngã vật xuống đất, Thẩm Từ bước chân lên bậc thang, ngồi xổm xuống trước mặt ông ta.
Hàng mi khẽ run, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên tia dữ dội và cố chấp đến đáng sợ.
Lý Tấn bị khí thế ấy dọa sợ đến mức, thứ chất lỏng vàng đục nồng mùi hôi tanh rỉ ra khỏi ống quần.
“Ông tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút. Tôi có cả vạn cách khiến ông sống không bằng chết.”
Rõ ràng là lời uy hiếp, vậy mà từ miệng Thẩm Từ thốt ra lại nhẹ như đang nói về chuyện trời nắng hay mưa.
“Lừa đảo, ngược đãi vị thành niên.” Thẩm Từ nhàn nhạt nói: "Các đồng chí công an, mời ra tay.”
Lý Tấn bị áp giải đi điều tra với tư cách nghi phạm.
“Thả tôi ra!” Lý Tấn bị cảnh sát kéo hai bên, bước chân lảo đảo đi về phía xe cảnh sát đang đợi trước công ty.
Dù đến nước này rồi, ông ta vẫn không sửa được bản tính cũ, quay đầu hét lớn: “Sở Sở! Sở Sở, con phải cứu ba ra, con biết phải nói gì với cảnh sát mà!”
“Ông đây phạm tội này cùng lắm bị nhốt bốn, năm ngày, để xem sau khi ra tù mày dám nói gì, tao sẽ giết mày!”
Lý Tấn bị đẩy lên xe cảnh sát, cửa xe đóng lại.
Tôi đứng trước cửa toà nhà công ty, lạnh lùng nhìn ông ta phát rồ.
Trong nơi không ai nhìn thấy, bàn tay đặt bên người tôi khẽ run, lòng vẫn còn dư âm hoảng sợ sau khi thoát khỏi bóng tối, và cả nỗi sợ đối với tương lai mịt mờ.
Bàn tay lạnh lẽo đột nhiên bị nắm lấy, tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Thẩm Từ ngập đầy mơ hồ và bất an.
“Nếu ông ta quay lại thì sao?”
Thẩm Từ nhún vai thản nhiên như chẳng có gì đáng bận tâm: “Thì quay lại rồi tính.”
Lý Tấn gây chuyện lớn như vậy, đồng nghiệp trong văn phòng đều kéo xuống xem náo nhiệt.
Sảnh tầng một của công ty chật kín người.
Lý Tấn vừa bị dẫn đi, tôi và Thẩm Từ lập tức trở thành tiêu điểm cho mọi ánh nhìn.
“Anh về trước đi, em lên làm tiếp.” Tôi cố kìm nén cảm xúc kỳ lạ trong lòng, hai tay chắp sau lưng như ông cụ non, ngẩng đầu mỉm cười với anh: "Cảm ơn anh hôm nay.”
Thẩm Từ bĩu môi vẻ không hài lòng: “Chỉ vậy thôi à?”
Ngay giây sau, tôi kiễng chân ghé sát tai anh thì thầm: “Sáu giờ em tan ca, anh có thể đến đón em.”
Anh lập tức cúi đầu, ánh mắt nhìn tôi như tràn ngập niềm vui không thể che giấu.