Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Tấn hai tay ôm cổ, máu trào ra từ kẽ ngón tay, cơ thể ông ta dần dần mất sức, đổ sang một bên, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy kinh hãi: “Mày, mày…”
Bên cạnh tôi, bàn tay buông thõng đang siết chặt một mảnh thủy tinh vỡ, máu nhỏ tí tách xuống đất, tôi lạnh lùng nhìn ông ta.
Một thanh chắn rỉ sét trên lồng sắt gãy rơi xuống, ngay sau đó, như hiệu ứng domino, từng thanh, từng thanh lan dần, lồng sắt vang lên tiếng răng rắc rồi ầm ầm sụp đổ.
Cát bụi mù trời mịt đất, cô gái mười sáu tuổi tên Giang Sở đứng dậy, đón lấy bụi mù kiên định bước ra.
Tôi giật lấy con dao găm trong tay Lý Tấn, cưỡi lên người ông ta, hai tay nắm chặt cán dao, giơ cao lên.
"Đừng, đừng mà."
Lý Tấn đạp chân ra ngoài, toàn thân run bần bật, cố gắng thuyết phục tôi:
"Sở Sở, con gái ngoan của ba, đừng làm vậy, ngoan, bỏ dao xuống được không."
"Con giết ba, con phải ngồi tù, con với Thẩm Từ cũng không thể ở bên nhau, đúng không, bình tĩnh lại, bình tĩnh."
Tiếng nói đột ngột khựng lại.
Trong nhà xưởng bỏ hoang vang lên tiếng kêu rống như heo bị chọc tiết.
Trên bả vai phải của Lý Tấn, cắm sâu một con dao găm màu bạc, nhuộm đỏ máu tươi.
Tôi nhét mảnh thủy tinh vỡ vào tay ông ta, kéo áo ông ta ra, nắm lấy tay ông ta, từ dưới xương quai xanh rạch sâu một nhát dài đến tận ngực mình.
Tôi làm tất cả những điều đó với vẻ mặt không chút biểu cảm, lòng lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Tôi mò lấy điện thoại của Lý Tấn, bấm gọi 110, 120.
Ngồi xuống bên cạnh ông ta, tôi nghiêng đầu, nở nụ cười lạnh lẽo:
"Người ba tốt của tôi, ông đùa rồi, đây gọi là chính đáng phòng vệ."
Bốn chữ cuối, tôi nghiến răng nhấn mạnh từng tiếng.
Khi cảnh sát và Thẩm Từ tới nơi, tôi đang ôm chân, co rúc trong góc tường, mái tóc rối tung, người phủ đầy bụi đất, máu me đầm đìa.
Lý Tấn nằm nghiêng dưới đất, ôm vết thương rên rỉ:
"Con gái ruột giết người rồi, cảnh sát các anh không quản sao."
Thẩm Từ nhìn thấy tôi, lập tức sải bước chạy tới, kéo cổ áo tôi xuống, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.
Tôi nắm chặt lấy tay anh, nước mắt lã chã rơi xuống:
"Thẩm Từ, em đau quá."
"Đến bệnh viện."
Anh không nói hai lời, bế bổng tôi lên, tôi vòng tay ôm chặt cổ anh, tựa đầu vào ngực anh, trái tim treo ngược suốt bao ngày giờ mới chịu rơi xuống.
"Ông ta muốn giết em."
Tôi cụp mắt, chỉ vào Lý Tấn:
"Như vậy có tính là phòng vệ quá mức không?"
Cảnh sát giơ tay ngăn tôi nói tiếp:
"Cô đi bệnh viện trước đi, mấy ngày tới chúng tôi sẽ đến tìm cô lấy lời khai, đến lúc đó Giang tiểu thư cứ nói thật là được."
Tôi khẽ gật đầu, sau đó nghiêng đầu dựa lên vai Thẩm Từ, tìm một tư thế thoải mái rồi khép mắt lại.
26
Vết thương của Lý Tấn nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, thực ra đều tránh được chỗ hiểm, nằm viện vài ngày là ổn, sau đó bị cảnh sát áp giải thẳng về đồn.
Ngược lại, vết thương tưởng chừng không đáng kể của tôi lại nghiêm trọng hơn nhiều.
Tôi làm một cuộc kiểm tra toàn thân ở bệnh viện.
Bác sĩ giao bản báo cáo cho cảnh sát, lắc đầu thở dài:
"Có một số là vết thương cũ, ít nhất cũng đã mười năm, xương từng lệch khớp rồi sau đó tự liền lại."
Tôi dựa vào giường bệnh, Thẩm Từ ngồi ở đầu giường, nhìn bản báo cáo, hàng mi căng chặt, đè nén cơn giận, không thốt nổi một lời.
Để xoa dịu bầu không khí nặng nề, tôi đưa tay vuốt nhẹ lên xương chân mày anh, nửa đùa nửa thật trêu ghẹo:
"Sao nghiêm trọng vậy, chẳng phải mọi chuyện đều qua rồi sao."
Anh đặt bản báo cáo khám sức khỏe nhàu nát lên bàn, dịch người xuống một chút, đưa tay ôm chặt tôi vào lòng: “Xin lỗi.” Anh kìm nén cảm xúc: "Nếu biết những năm cấp ba em sống như thế nào, anh nhất định sẽ đưa em đi từ sớm.”
“Không sao.” Tôi dịu dàng vuốt ve mái tóc dày của anh, động tác lặp đi lặp lại như muốn an ủi, lòng trống rỗng, cũng chẳng nhớ mình đã lẩm bẩm những gì, chỉ nhớ có câu này: "Tất cả thật sự đã qua rồi.”
Hôm đó, Lý Nhất Minh nghe lời Lý Tấn đi tìm Thẩm Từ đòi tiền, kết quả bị Thẩm Từ gài một cú là lộ luôn địa chỉ của tôi, nhờ vậy Thẩm Từ mới có thể nhanh chóng dẫn cảnh sát đến cứu tôi.
Lý Nhất Minh là kẻ hèn nhát, ở trường đánh nhau với người khác, lại đụng trúng kẻ không nên dây vào, đối phương truy đuổi đến tận Nam Thành, Lý Nhất Minh bèn lấy thân phận em trai Thẩm Từ ra để dọa nạt, bên kia nghe đến cái tên nhà họ Thẩm, nhất thời không dám ra tay.
Sau khi biết chuyện, Thẩm Từ đích thân đến gặp đối phương, mời họ một bữa. Cuối cùng, anh ngồi dựa vào ghế ăn, một tay cầm ly rượu, dáng vẻ thảnh thơi, khóe môi treo nụ cười lạnh nhàn nhạt: “Nhà họ Thẩm không nhận người tên Lý Nhất Minh, các người cứ tự nhiên, miễn là đừng gây ra án mạng.”
Lý Nhất Minh bị bên kia áp giải về Thâm Thành.
Cùng lúc đó, bản án của Lý Tấn cũng được tuyên.
Tòa sơ thẩm tuyên án như sau:
Lý Tấn phạm nhiều tội danh gồm ngược đãi trẻ vị thành niên, lừa đảo, bắt cóc, tổng hợp hình phạt là 30 năm tù, không được giảm án.
27
Mưa rơi liên tục không dứt mãi đến tận tháng mười một mới dừng lại.
Mặt trời rụt rè ló ra khỏi tầng mây, chiếu những tia nắng rực rỡ len lỏi qua các tòa nhà cao tầng san sát.
Tan làm chiều thứ sáu, tôi tháo bảng tên, đeo balo lên lưng, chen vào thang máy chật kín người.
Học lái xe vừa đăng ký, huấn luyện viên hỏi tôi tuần này có đến luyện không.
[Không đi.]
Ngón tay tôi lướt nhanh trên bàn phím điện thoại, giữa lông mày còn vương chút ý cười,
[Tuần này tôi có hẹn.]
Xuống xe ở cổng Đại học Nam Thành, có người gọi tôi lại.
“Giang Sở.” Một người đàn ông đeo kính đen, mặc áo sơ mi caro đứng cách đó không xa gọi tôi, vóc dáng gầy gò.
Lờ mờ thấy quen mặt, nhưng mãi không nhớ ra là ai.
Thấy tôi không nhận ra, anh ta giải thích: “Lớp phó môn toán năm lớp mười một, hay tìm cậu giảng bài ấy, không nhớ sao?”
Lúc ấy tôi mới vỡ lẽ.
Tôi cười nói: “Cậu làm gì ở đây vậy?”
“Đợi cháu gái tan học, tí nữa đưa con bé đi chơi.” Anh ta hỏi tiếp: "Còn cậu?”
Hiếm khi tôi nổi hứng đùa, bắt chước kiểu Thẩm Từ, nghịch ngợm nháy mắt với anh ta một cái: “Cậu đoán xem.”
Anh ta không đáp, một lúc sau mới hỏi lại: “Bây giờ cậu sống thế nào rồi?”
Tôi nhìn thấy phía sau anh ta, Thẩm Từ đang từ trong khuôn viên trường bước ra.
Vừa nhìn thấy tôi, anh lập tức sải bước nhanh đến.
Tôi dời ánh mắt về phía Thẩm Từ: “Rất tốt.” Tôi lùi lại hai bước, vén tóc ra sau tai, nheo mắt lại: "Tôi đang ở bên Thẩm Từ.”
“Bọn cậu…”
Lãnh đạo nhà trường phất tay: “Mau xin lỗi với anh Thẩm đi.”
Cổng trường người đến người đi, Thẩm Từ dang tay từ xa gọi tôi, tôi chạy tới, nhào thẳng vào lòng anh.
“Anh ta là ai vậy?” Giọng anh đầy ghen tuông.
“Ừm.” Tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Không nói cho anh biết.”
“Xì.”
“Tối nay ăn gì?”
“Lần trước em bảo muốn ăn thịt cua, anh đã đặt chỗ trước rồi, tí nữa đi ăn luôn.”
“Được được, ăn xong đi xem phim, dạo này có ‘Godzilla’ nghe bảo hay lắm.”
“Không đi.”
“Thế làm gì?”
“Về nhà.”
“Sao về sớm thế?”
“Em đoán xem.”
“……”
(Hết)