Sai Oanh Nhập Hoài - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương
Sáng hôm sau, Lâm Tri Tước dậy từ rất sớm. Nàng ngồi tựa vào khung cửa sổ, thẫn thờ nhìn ra ngoài, chẳng bao lâu sau thì bắt đầu gật gù như gà con mổ thóc.

“Hôm nay không có chuyện gì quan trọng, tiểu thư ngủ thêm một chút nữa đi.”

Quế Chi bước lại gần, vừa nói vừa định đỡ nàng nằm lại giường.

Lâm Tri Tước nheo mắt, ngáp một cái rồi khoát tay từ chối.

Trong lòng có chuyện nghĩ mãi không xong, nằm xuống cũng chẳng ngủ nổi.

Từ sau khi Bùi Ngôn Chiêu rời đi hôm qua, nàng đã quyết định thay chăm sóc nhị đệ Bùi Ngôn Uyên.

Dù vẫn chưa bẩm báo rõ ràng, nhưng nàng nghĩ, Bùi Ngôn Chiêu là một người quân tử được người người khen ngợi,Khi nhắc đến em trai, ánh mắt anh ta vừa dịu dàng vừa buồn bã, rõ ràng là thương em mà lực bất tòng tâm. Nhìn vậy cũng đủ biết hắn thật lòng lo cho em mình.

Nếu nàng có thể giúp hắn lo liệu chuyện này, không chừng sẽ nhìn nàng bằng con mắt khác. Như vậy không chỉ khiến chuyện hôn sự thêm phần chắc chắn, mà còn có thể tiện tay giúp luôn Bùi Ngôn Uyên – một công đôi ba việc.

Dù gì thì mười ngày nửa tháng cũng khó mà gặp mặt, làm trước vẫn hơn là ngồi chờ.

Nghĩ đến đây, Lâm Tri Tước tỉnh táo hẳn, khẽ gật đầu như để tự xác nhận với lòng mình.

Nàng khoác thêm áo, bước ra khỏi viện, thò đầu nhìn về phía cánh cổng cũ kỹ tiêu điều của Trúc Phong Viện, trong lòng đang tính toán xem phải bắt đầu chăm sóc nhị công tử thế nào mới tốt.

Nếu trực tiếp đến thăm thì có phần đường đột, vẫn phải tìm một cái cớ cho hợp lý mới được.

Nàng đi tới đi lui mấy lượt trong sân, vậy mà vẫn chưa nghĩ ra được cách gì hay.

Mãi đến giờ cơm trưa, khi Quế Chi xách hộp thức ăn trở về, nàng mới chợt lóe lên một ý tưởng.

Lúc còn sống, phụ thân nàng từng nói: “Đồ ăn là nhu cầu thiết yếu hàng đầu của nhân .” Bắt đầu từ việc đưa ít món ngon, chắc sẽ không có gì sai.

Trong mắt Lâm Tri Tước lóe lên ánh sáng, nàng vội vã ăn vài miếng cơm, nhưng lại sợ để Quế Chi quay lại nhà bếp lần nữa thì dễ bị người ta làm khó, nên quyết định tự mình đi.

Bếp ăn ở khá xa, đến nơi thì trên bàn chỉ còn lại đa phần là món chay.

Chỉ có một đĩa thịt xông khói ở gần đó là vẫn còn thơm ngào ngạt, màu sắc hấp dẫn, hương vị đậm đà – nhìn một cái đã thấy nổi bật.

Lâm Tri Tước vội chen qua đám người đông đúc, tay nhanh mắt lẹ bưng lấy đĩa thịt, đặt gọn ghẽ vào hộp cơm rồi mang đi.

Bước ra khỏi nhà bếp, đi qua dãy hành lang dài, cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, bước chân trở nên nhẹ nhàng hẳn.

“Lâm tiểu thư sao đến muộn vậy? Nếu không có món gì vừa miệng, có thể bảo nhà bếp nhỏ làm thêm cho cô.”

Rẽ qua góc hành lang, nàng tình cờ gặp Thiên Phàm. Hắn cũng đang xách một hộp cơm, trông rất tự nhiên lên tiếng chào hỏi.

Lâm Tri Tước hơi sững người, liếc nhìn con đường phía trước – đúng là hướng đến thư phòng của Hầu gia. Chắc là hắn mang cơm trưa cho Bùi Ngôn Chiêu.

Lâm Tri Tước gật đầu như hiểu rõ, mỉm cười dịu dàng đáp:

“Không sao, ta chỉ là...”

Nàng vừa mở miệng đã định nói rằng hộp cơm này mang cho Bùi Ngôn Uyên, định đem đến Trúc Phong viện.

Nhưng nghĩ lại, Hầu gia từng dặn không nên qua lại công khai. Giờ chuyện này là do nàng tự ý quyết định, càng không tiện để lộ ra ngoài. Vì thế nàng liền đổi giọng:

“Ta ăn chưa no, nên quay lại lấy thêm chút đồ. Vừa hay thấy món này trông cũng ngon.”

Vừa nói, nàng vừa vô thức mở hộp cơm, nhìn đĩa thịt xông khói vẫn còn bốc hơi nghi ngút bên trong.

“À, ra là vậy…”

Thiên Phàm kéo dài giọng như lơ đãng, ánh mắt liếc qua khe hộp, vừa kịp thấy món thịt thì liền nhanh chóng thu lại, nụ cười trên môi càng thêm thân thiện.

Hắn nhìn nàng – dáng người gầy gò, ánh mắt không rời – rồi chớp mắt nói:

“Tiểu thư đúng là có khẩu vị tốt đấy. Vậy cô cứ từ từ thưởng thức nhé.”

Hai người tán gẫu đôi ba câu chuyện vặt, rồi cả hai chia tay tại ngã rẽ, mỗi người đi một ngả.

Lâm Tri Tước vội vã bước đi, từng bước chân dồn dập, nơi thái dương của nàng đã lấm tấm mồ hôi.

Nàng không hề hay biết rằng, Thiên Phàm sau khi vòng qua vườn hoa đã âm thầm bám theo phía sau, luôn giữ khoảng cách mấy chục bước, không gần không xa.

Chỉ đến khi tận mắt thấy nàng đi ngang qua Ỷ Nguyệt Các, rồi một mạch hướng thẳng đến Trúc Phong viện, hắn mới yên tâm quay người rời đi, trở về bẩm báo.

***

Một lúc lâu sau, Lâm Tri Tước mới dừng chân trước cửa Trúc Phong viện, nàng thở hổn hển lau mồ hôi trên gương mặt nhỏ nhắn, hai má ửng lên sắc hồng nhàn nhạt.

Phủ Hầu gia đúng là quá rộng, đi một vòng từ Đông sang Tây mà chân cũng mỏi nhừ.

Nàng âm thầm cảm thán, sau đó hít sâu một hơi, vuốt phẳng nếp nhăn trên váy áo, rồi trang trọng bước lên gõ cửa.

“Cốc, cốc, cốc”—ba tiếng gõ nhẹ vang lên, bên trong hoàn toàn yên ắng. Nàng kiên nhẫn gõ thêm lần nữa, lúc này cánh cửa gỗ cũ kỹ mới từ từ mở ra.

Người mở cửa là một tên tiểu đồng, sắc mặt âm u, ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới, như thể vừa bất ngờ vừa nghi ngờ.

Nhưng chẳng mấy chốc, mọi biểu cảm đều rút lại, thay bằng vẻ lạnh lùng, xa cách, hắn hỏi gằn:

“Có chuyện gì?”

Lâm Tri Tước không ngờ lại gặp cảnh thế này, trong lòng hơi chột dạ, bất giác lùi lại nửa bước, song vẫn gắng gượng giơ hộp cơm lên, rụt rè nói:

“Tôi... tôi mang ít đồ ăn đến cho nhị công tử.”

Nghe vậy, tên tiểu đồng lại không tỏ ra ngạc nhiên nữa, ngược lại như đã quen, hắn nghiêng người sang một bên, mở lối cho nàng vào.

Chỉ là sắc mặt hắn lại càng khó coi hơn, ánh mắt dán chặt vào nàng, không hề rời đi dù chỉ một khắc.

Lâm Tri Tước gượng gạo nở một nụ cười nhạt, nàng cúi đầu bước qua ngưỡng cửa, thầm nghĩ quả đúng như Hầu gia đã nói – nơi này thực sự rất kỳ lạ.

Dưới chân là mấy bậc thềm, nàng một tay vịn cửa, một tay xách hộp cơm, vô thức ngẩng đầu nhìn quanh, rồi khựng lại tại chỗ.

Trúc Phong viện còn hoang tàn hơn nàng tưởng. Nhà cửa thấp bé, cũ kỹ, dường như lâu ngày không ai sửa sang, hẳn là ẩm thấp, u ám quanh năm.

Trước sân có một rừng trúc nhỏ, từng nhành trúc xanh sẫm mọc thẳng tắp, dù gió Bắc lùa qua vẫn giữ được vẻ cứng cỏi.

Dưới bóng trúc lay động, nàng lờ mờ thấy một thiếu niên đứng thẳng người. Dáng người cao gầy, khoác áo dài màu lam sẫm, đơn giản không trang sức nhưng vô cùng sạch sẽ. Tóc đen búi nửa, gương mặt trắng lạnh, góc cạnh rõ ràng. Dù chỉ nhìn nghiêng, nơi đuôi mắt vẫn ẩn hiện khí chất sắc bén, không dễ gần.

Hắn còn cao hơn cả Bùi Ngôn Chiêu, khi xoay người nhìn nàng, ánh mắt lập tức trở thành một cái nhìn từ trên cao xuống. Ánh nhìn ấy sâu thẳm mà xa cách, khuôn mặt tuấn tú tuyệt nhiên không chút biểu cảm – như thể đang nhìn xuyên thấu tâm can nàng, khiến nàng rùng mình một cái.

Lâm Tri Tước căng thẳng siết chặt vạt áo, bước từng bước xuống thềm, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

Chẳng trách chẳng ai muốn tới đây – đến người có lòng tốt mang cơm đến cũng bị đối xử lạnh nhạt thế kia, huống chi là người ngoài.

Nếu không phải nàng thật tâm muốn giúp, vừa nãy thấy cảnh ấy, thể nào cũng đã quay đầu bỏ chạy.

Nàng vừa nghĩ thầm trong bụng, vừa ngẩng lên lần nữa nhìn về phía bóng dáng đơn độc, lạnh lẽo ấy, bất giác thở dài trong lòng.

Chắc hẳn, người đó chính là nhị công tử – Bùi Ngôn Uyên.

Chắc hẳn người kia chính là nhị công tử Bùi Ngôn Uyên rồi.

Trước khi đến, nàng từng nghĩ mình rất đồng cảm với hoàn cảnh của hắn. Cứ tưởng rằng hắn sống khó khăn, hẳn phải yếu đuối, tội nghiệp lắm.

Nhưng giờ nhìn lại... dường như người đáng thương hơn lại là chính nàng.

Hắn và ca ca Bùi Ngôn Chiêu chẳng giống nhau chút nào — nói họ là anh em ruột thì cũng thật khó tin.

Hầu gia thì phong nhã ôn hòa, ôn nhu như , còn Bùi Ngôn Uyên thì lạnh như băng tuyết giữa đêm đông, chỉ muốn tránh cho thật xa.

Cũng may hắn không phải trưởng tử, nếu không, chẳng phải nàng sẽ phải gả cho người như vậy sao?

Lâm Tri Tước vừa nghĩ miên man, vừa không để ý đến lớp rêu trơn trượt trên bậc thềm — bất ngờ chân nàng trượt một cái.

“A—!”

Nàng hét lên một tiếng, đầu óc chốc lát trống rỗng, hai tay luống cuống vung loạn, cố nắm lấy thứ gì đó để giữ thăng bằng.

Lần đầu gặp mặt mà ngã chổng vó thế này thì còn ra thể thống gì nữa! Dù chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng mất mặt đến thế thì thật sự quá khó coi rồi!

Huống hồ, lỡ có té mà trật chân, sau này còn chăm sóc được ai, làm sao để Hầu gia chịu giữ lời hứa hôn?

Lâm Tri Tước lo đến toát mồ hôi lạnh, trong lúc hoảng hốt chạm vào cánh cửa gỗ, vội buông hộp cơm, hai tay ôm lấy cánh cửa như cứu mạng.

Nàng dồn hết sức lực bám vào cánh cửa gỗ, may mắn là vẫn giữ được thể diện, không đến nỗi ngã túi bụi.

Toàn thân trượt dọc theo cửa mà ngồi bệt xuống đất, lòng bàn tay bị cà đến trầy xước, đỏ rát.

Nhưng mà... hộp cơm thì không được may mắn như vậy.

Đồ ăn trong hộp đổ văng tứ tung, cơm canh vãi đầy đất, chén sứ vỡ tan thành từng mảnh, ngay cả nắp hộp gỗ cũng nứt toác một đường.

Lâm Tri Tước đau đến hít vào một hơi lạnh, phải mất một lúc mới kịp phản ứng lại, rồi cứ thế chết trân tại chỗ.

Chỉ trong thoáng chốc, cả Trúc Phong Viện lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng gió rét rít qua rặng trúc ngoài sân.

Bùi Ngôn Uyên và tên tiểu đồng vẫn đứng đó, từ trên cao lạnh lùng nhìn nàng, không ai nói lấy một lời, sắc mặt đều dửng dưng như thể đang xem trò hề nàng tự mình bày ra.

Lâm Tri Tước lập tức đỏ bừng mặt, cúi gằm đầu xấu hổ, chỉ muốn chui xuống đất cho đỡ thẹn.

Rõ ràng là nàng chủ động đến đưa cơm, vậy mà lại để cơm đổ tung tóe, đến miếng đầu tiên Bùi Ngôn Uyên còn chưa kịp nếm thử.

Vậy rốt cuộc nàng tới đây để làm gì?

Chính nàng cũng không biết nữa, nghĩ thôi đã thấy buồn cười, uể oải phủi bụi trên người, định bụng đứng dậy rồi nói sau.

Nàng nghĩ mãi mà không hiểu nổi, chính nàng cũng thấy mình thật nực cười. Lâm Tri Tước đành thở hắt một cái, phủi bớt bụi đất trên người, tính đứng dậy rồi giải thích sau.

Nào ngờ trời chẳng chiều lòng người. Có lẽ do lúc nãy vùng vẫy mạnh quá, dù cố gắng mấy lần cô vẫn không thể đứng lên nổi.

Trong lúc quá căng thẳng, máu dồn hết lên đầu khiến cô choáng váng, mặt đỏ bừng như lửa đốt.

Lâm Tri Tước đành tiếp tục ngồi bệt dưới đất, vừa khó xử vừa ngó quanh một vòng — thấy hai người kia vẫn đứng yên, lạnh lùng nhìn cô như chẳng liên quan gì, cô bắt đầu thấy bực.

Nói cho cùng, cô đến đây là để đưa cơm cho Bùi Ngôn Uyên, chứ có phải nợ nần gì anh ta đâu?

Dù làm đổ cơm thật, nhưng cô cũng té đau rồi mà, tính ra là huề chứ?

Huống hồ, cô đâu có cố ý. Ít nhất thì cũng nên đỡ người ta dậy rồi nói gì thì nói, chẳng lẽ khó đến thế sao?

Lâm Tri Tước chống một tay xuống đất, tay kia chống hông, lòng đầy bất mãn. Cô muốn trừng mắt với hai người kia mấy cái cho hả giận, nhưng lại không dám, đành quay ra... trừng mắt với đám rêu bám trên bậc thềm.

Đang lúc không biết làm sao, bỗng cô nghe thấy tiếng bước chân lại gần. Bùi Ngôn Uyên cuối cùng cũng chịu bước đến.

Cô thật không muốn để ý đến hắn, nhưng ánh mắt lại cứ lén liếc qua.

Mắt hơi nhòe, cô chỉ thấy hắn ngày một tiến lại gần, sau đó ngồi xuống, vươn tay ra.

Lúc này, tâm trạng Lâm Tri Tước mới dịu đi đôi chút. Thầm nghĩ người này vẫn còn chút lương tâm, không đến mức để cô xấu hổ đến cùng cực.

Dù gì cũng là nam nữ khác biệt, nhưng trong tình huống này, đưa tay đỡ cô một cái cũng đâu có gì quá đáng.

Cô khẽ hắng giọng, cố gắng giữ biểu cảm đoan trang, đầu óc quay nhanh như chong chóng, liền nghĩ sẵn vài câu định nói.

Một lúc sau, cô chỉnh lại vạt áo cho ngay ngắn, rồi từ tốn đưa tay ra — tay mềm mịn, trắng trẻo, hơi run một chút vì căng thẳng.

Nhưng... chỉ chạm vào khoảng không.

Lâm Tri Tước sững người, quay đầu đầy hoang mang — mới phát hiện ra Bùi Ngôn Uyên vốn chẳng hề định đỡ cô dậy. Hắn chỉ cúi xuống... nhặt lên nửa đĩa thịt xông khói còn sót lại trên đất.

Hắn cũng không ăn, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nó. Đôi lông mày kiếm hơi nhíu lại, ánh mắt càng trở nên trầm tĩnh khó đoán.

Cái gì chứ... người đang ở ngay trước mặt, đỡ dậy rồi hãy nghĩ tới đồ ăn có được không?

Bàn tay Lâm Tri Tước vẫn lơ lửng giữa không trung, giờ chỉ biết xấu hổ rút lại, trong lòng vừa tức vừa ngượng đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Mặt cô lại càng đỏ, đầu óc cũng bắt đầu quay quay, giống hệt cái bánh bao bị hấp chín, chỉ thiếu điều bốc khói lên nữa thôi.

Cô trừng mắt nhìn Bùi Ngôn Uyên, cắn nhẹ môi dưới, mày cau lại.

Sao mà nhìn miếng thịt xông khói thôi cũng phải tha thiết đến vậy? Lại còn cúi xuống ngửi mấy cái nữa?

Bộ chưa từng thấy qua hay sao? Hay là... chưa từng được ăn?

Nghĩ đến hoàn cảnh của Bùi Ngôn Uyên, Lâm Tri Tước hơi sững người, ánh mắt cũng dịu lại.

Nói ra thì… thật sự có khả năng như vậy.

Điều đó khiến cô nhớ lại — lý do ban đầu cô muốn đem cơm đến, ngoài việc muốn tạo chút ấn tượng với Bùi Ngôn Chiêu, thì còn là vì thật tâm muốn giúp đỡ người này.

Dù sao họ cũng cùng cảnh ngộ, đều là những kẻ không chốn nương thân trong chốn thế gian này.

Nghĩ tới đây, cơn giận trong lòng cô cũng vơi đi quá nửa. Cô ôm lấy đầu gối, lặng lẽ quan sát Bùi Ngôn Uyên.

Ngón tay hắn thon dài trắng trẻo, đốt xương rõ ràng, mu bàn tay lờ mờ thấy gân xanh, còn lòng bàn tay lại phủ một lớp chai mỏng.

Hoàn toàn khác với Bùi Ngôn Chiêu — kẻ được nuông chiều từ nhỏ, ngày ngày chỉ viết lách, đôi tay được chăm chút còn mịn màng hơn cả con gái.

Lâm Tri Tước dần tĩnh tâm lại, đôi mắt cũng trở nên trong trẻo, long lanh ngước nhìn mà chẳng nói câu nào.

Nghe nói tính hắn vốn lãnh đạm, huống hồ họ còn chẳng quen biết gì, hôm nay hành xử như vậy… cũng không phải quá đáng.

Thôi thì… tha cho anh lần này vậy.

Thế nhưng, trong mắt Bùi Ngôn Uyên giờ chỉ còn lại đĩa thịt xông khói có phần khác lạ ấy. Hắn hoàn toàn không để tâm tới vẻ mặt biến hóa sinh động của cô gái trước mặt, lại càng không thể hiểu được trong lòng cô đã vòng vo mười tám khúc rẽ thế nào.

Chỉ cần ngửi một cái, hắn đã nhận ra — tưởng như là món ngon hấp dẫn, thực chất lại âm thầm lẫn vào vị chua đắng khó phát hiện.

Chẳng qua là mùi thịt thơm lừng cùng gia vị đậm đà đã khéo léo che lấp đi thôi.

Mà mùi vị này, hắn chẳng hề xa lạ.

Bùi Ngôn Chiêu coi hắn như kẻ thù không đội trời chung, nhiều lần muốn lấy mạng hắn nhưng đều thất bại. Cuối cùng, đành nghĩ ra chiêu “lùi một bước để tiến ba bước” thế này.

Thứ thuốc ấy không gây chết người, thi thoảng ăn nhầm cũng chẳng sao, ngay cả kim bạc cũng không dò ra được.

Thế nhưng nếu ngày ngày bị bỏ vào đồ ăn thức uống, lâu dần sẽ khiến người ta tiều tụy gầy mòn, tựa như ngọn đèn cạn dầu.

Ngay từ mấy lần đầu, hắn đã phát hiện ra. Chỉ là lười rắc rối, nên cứ thế cùng hắn “diễn kịch” đến cùng.

Cho nên hôm nay có người đưa cơm tới, hắn không hề thấy lạ. Dù có đổi người đột ngột, cũng chẳng đáng ngạc nhiên.

Nhưng mà… sao cô gái này lại làm đổ cơm?

Thật sự là sơ suất vô ý, hay là cố ý làm vậy?

Nếu là vế sau… thì cô ta là ai? Sao có thể nghĩ ra thủ đoạn tinh vi đến thế?

Chỉ trong thoáng chốc, hàng loạt suy đoán và nghi ngờ hiện lên trong đầu Bùi Ngôn Uyên như tia chớp xẹt qua.

Hắn vẫn không tìm được câu trả lời chắc chắn, liền ngẩng đầu, chăm chú nhìn gương mặt của cô gái, muốn tìm ra chút manh mối từ biểu cảm của nàng.

Lâm Tri Tước lúc ấy còn đang miên man suy nghĩ, bất chợt ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt âm u, nặng nề như đè ép người của hắn, theo bản năng rụt cổ lại đầy nghi hoặc.

Lại sao nữa đây? Chẳng lẽ chỉ vì một đĩa thịt xông khói, mà người này cũng ghi thù với cô?

Có đến mức ấy không! Nếu thật sự cần thiết… lần sau cô đem món khác tới đền là được chứ gì.

Nhưng ngẫm kỹ lại, dù sao hôm nay cô đúng là có lỗi trước, chỉ là cái tên kia thì đúng là… chẳng có chút tình người nào cả!

Vì một điều nhịn chín điều lành thì bảo cô nhận lỗi trước cũng không phải chuyện gì to tát.

“Cô cố ý à?”

“Phải, phải...”

Lâm Tri Tước vừa mở miệng còn hơi lắp bắp, câu “xin lỗi” còn chưa kịp thốt ra thì lại bị một câu hỏi lạnh như băng của Bùi Ngôn Uyên cắt ngang.

Mà oái oăm thay, câu hỏi ấy lại trùng khớp với câu trả lời của nàng, nghe chẳng khác gì tự thừa nhận tội lỗi!

Đầu óc cô lập tức như muốn nổ tung. Không biết sức lực từ đâu bỗng ùa tới, cô bật dậy khỏi mặt đất cái “soạt” rồi lớn tiếng sửa lời:

“Không phải!!”

Nói xong câu ấy, Lâm Tri Tước mới thấy dễ chịu được một chút. Cảm giác thương hại lúc nãy đã bị cơn tức giận lấn át, cuối cùng tan biến hoàn toàn.

Người này… làm sao lại có thể nghĩ xấu cho cô như vậy? Quá vô lý rồi!

Cô cực khổ đem đồ ăn từ nhà bếp đến tận đây, lòng tốt là muốn đưa cơm cho hắn, vậy mà hắn lại nghi ngờ cô cố ý làm đổ?

Cần thiết đến mức đó sao? Căn bản là không hề!

Cô khoanh tay trước ngực, đứng thẳng người, giương mắt lườm Bùi Ngôn Uyên, ánh nhìn cố gắng toát ra vẻ hung dữ nhất có thể.

Hóa ra khi đứng từ trên cao nhìn người khác, tự nhiên sẽ tạo ra khí thế. Cuối cùng Lâm Tri Tước cũng được nếm trải cảm giác ấy.

Chỉ tiếc là… không được bao lâu.

Bùi Ngôn Uyên thong thả đứng dậy, cô vừa khéo chỉ cao tới ngực hắn, để mặc cho hắn cúi đầu nhìn đỉnh đầu mình.

Rõ ràng hắn chưa nói câu nào, vậy mà cô đã thua ngay từ khí thế rồi.

Lâm Tri Tước siết chặt nắm tay, hậm hực quay mặt đi, chẳng buồn lên tiếng.

“Không phải cố ý à, vậy đỏ mặt làm gì?”

Giọng của Bùi Ngôn Uyên đều đều, nghe không ra chút cảm xúc nào, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô từ trên cao.

Dù chỉ là một câu hỏi, nhưng ngữ khí lại giống như đã chắc chắn cô đang nói dối.

Thậm chí còn đầy tự tin, như thể đang vạch trần cô không chút do dự.

Lâm Tri Tước nghẹn lời, bực bội ngẩng đầu liếc hắn một cái, hai tay che lấy đôi má nóng bừng, thầm cầu cho nó mau nguội lại.

Chuyện này đâu phải lỗi của cô, ai mà vừa xấu hổ vừa tức giận lại có thể giữ được vẻ mặt trơ như tượng như cái tên này chứ?

Cái chỗ quái quỷ này, cô chẳng muốn ở thêm giây nào nữa.

“Tôi không có đỏ mặt!”

Cô hậm hực buông một câu rồi quay đầu chạy thẳng ra cửa.

Do ngồi lâu quá, chân tay cứng đờ, bóng dáng bước đi của cô loạng choạng lảo đảo.

Lúc leo lên bậc thềm, suýt chút nữa lại trượt ngã vì rêu xanh, cô nghiến răng giậm chân mấy cái rồi mới bước đi được

**

Bùi Ngôn Uyên đứng chắp tay sau lưng, sống lưng thẳng như thân trúc, thần sắc vẫn nhàn nhạt, lặng lẽ dõi mắt nhìn bóng dáng nàng rời xa.

Gia Thụ – tên tiểu đồng canh giữ ngoài cửa – đóng cửa lại, cúi người xuống ngửi mấy miếng thịt xông khói vương vãi trên đất, khẽ nói:

“Công tử, giống như mấy lần trước, vẫn bị hạ thuốc.”

Bùi Ngôn Uyên gật đầu, ánh mắt đảo qua hiện trường hỗn độn, hình ảnh thiếu nữ kia thoáng lướt qua trong đầu, trầm ngâm nói:

“Giống mà cũng… không hoàn toàn giống.”

“Công tử cho rằng, cô nương ấy là cố ý?” Gia Thụ dè dặt hỏi.

Bùi Ngôn Uyên không lên tiếng, xem như mặc nhiên thừa nhận.

Chuyện bất ngờ như vậy, đại khái chỉ có hai khả năng.

Một là, huynh trưởng của hắn ngu ngốc đến cùng cực, mới đi chọn một cô gái vụng về như vậy để làm việc.

Hai là, cô gái ấy cố ý làm vậy, còn có mục đích khác giấu trong lòng.

Dựa vào những lần Bùi Ngôn Chiêu từng bày mưu hại hắn, khả năng sau rõ ràng đáng tin hơn.

“Nhưng công tử,” Gia Thụ nhớ lại kỹ càng, dè dặt đưa ra suy đoán, “Thuộc hạ nhìn cô nương ấy, không giống người tâm cơ thâm sâu. Có lẽ là động lòng trắc ẩn chăng?”

“Yên ổn chẳng thiếu điều gì, sao bỗng dưng lại động lòng trắc ẩn với ta?”

Bùi Ngôn Uyên khẽ bật cười, thấy chuyện này thật buồn cười.

“Có lẽ là... thầm mến công tử người rồi.”

Gia Thụ nhớ lại gương mặt đỏ như máu của cô nương ấy, cùng ánh mắt chăm chú không rời khỏi công tử nhà mình. Ngoài lý do đó, hắn thật không nghĩ ra điều gì hợp lý hơn.

Nghĩ vậy, hắn lại càng chắc chắn với phán đoán của mình, nhưng miệng vẫn cẩn trọng nói:

“Thuộc hạ ngu dốt, công tử chớ để trong lòng.”

Bùi Ngôn Uyên liếc hắn một cái, ánh mắt lành lạnh, khẽ “ừ” một tiếng, như không coi là thật, song trong đầu lại cân nhắc tính hợp lý của lời ấy.

Mẫu thân hắn năm xưa dung mạo xuất chúng, nếu không, cũng chẳng bị lão Hầu gia nhìn trúng, ép làm thiếp thất.

Dù đã nhiều năm trôi qua, mẫu thân bị họ hại chết, nhưng hắn thừa hưởng toàn bộ nét đẹp ấy, chẳng khác nào tái hiện dung nhan của người.

Bao năm nay, dù hắn cố thu mình, sống ẩn dật nơi viện hoang, vẫn không thiếu những tiểu thư, nha hoàn đến gần, tỏ ý thân thiện.

Họ phần lớn đều tuổi trẻ ngây thơ, như cô gái ban nãy—ánh mắt sáng trong, dễ dàng động lòng.

Thế nhưng, nói rằng người mà huynh trưởng hắn phái tới, chỉ vì động lòng trắc ẩn mà cố ý làm hỏng chuyện, thì hắn vẫn thấy khó mà tin nổi.

Ít nhất, hắn không đến mức tự phụ và ngu xuẩn như Bùi Ngôn Chiêu.

Gia Thụ đứng bên quan sát sắc mặt chủ tử, bắt được thoáng do dự nơi ánh mắt, bèn nở nụ cười, nói:

“Công tử không cần vội vàng kết luận. Cô nương ấy đã đến một lần, tất sẽ có lần thứ hai.”

Bùi Ngôn Uyên đưa tay day nhẹ trán, chậm rãi bước vào phòng.

Chớp mắt, hình ảnh thiếu nữ lúc rời đi, lại bị trượt chân trên bậc thềm vì rêu trơn hiện ra trong đầu hắn—khiến hắn bất giác lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Thật ra hắn cũng có chút muốn biết, lần tới nàng định sẽ làm chuyện gì nữa đây.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo