Sau Chia Tay Có Nên Quay Đầu? - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi cười nói: "Cậu chắc là xem phim ngược luyến tình thâm nhiều quá rồi nhỉ."


Cúp điện thoại, tôi lại thấy mình cười nhiều quá, quai hàm đau nhức khó chịu.


Không ngủ được, tôi lấy một chai rượu trắng.


Tự mình uống thật đã, rồi cũng khóc thật đã.


Nhớ ngày xưa, tôi từng hỏi Sở Hồi nếu sau này chia tay thì sao?


Sở Hồi đáp: "Em khó chiều như vậy, chia tay rồi sẽ không chủ động tìm cách hòa giải sao?"


Tôi: "Không đâu, anh đối tốt với em thì em mới bám người, nếu anh chia tay em, em đâu còn lý do để bám lấy anh nữa."


Sở Hồi nói: "Em nói cũng đúng, em không chủ động hòa giải, anh sẽ tìm em sau một thời gian, sớm muộn gì cũng hòa giải thôi."


Ngày xưa chỉ thấy Sở Hồi dịu dàng và si tình, mỗi câu anh ất nói đều ngọt ngào thấu tận tim gan tôi.


Nhưng giờ khi anh ta thật sự tìm đến, tôi lại không thể chấp nhận, bởi vì vết thương từng bị bỏng rát do sự nhiệt thành năm xưa vẫn không hề tan biến, mỗi lần gặp anh ấy sau này, tôi sẽ lại nhớ đến cái nỗi đau tê dại của sự kết thúc đó, tôi lại không thích tự ngược đãi, hà cớ gì phải tự hành hạ mình.


Cuộc sống mà, nước sôi còn nguội, huống hồ là con người!


07

Sở Hồi nhập viện vì loét dạ dày, tôi với tư cách là bạn gái cũ của anh ta, được công ty cử đến chăm sóc anh.


Tổng giám đốc Phong nói: "Tổng giám đốc Sở còn lạ nước lạ cái, dù sao thì cô cũng hiểu về anh ấy."


Tôi định biện minh, Tổng giám đốc Phong liền nói.


"Người trẻ mà, chia tay rồi vẫn có thể là bạn, vẫn có thể là đồng nghiệp, chăm sóc một chút cô cũng không mất miếng thịt nào đâu."


"Có lương..."


Tôi bị điều kiện cuối cùng làm động lòng.


Đến bệnh viện, Sở Hồi một tay truyền nước, một tay trả lời email.


Tôi đi đến, anh ta khá bất ngờ.


"Niệm Niệm, anh cứ tưởng em sẽ không chịu đến."


Tôi: "Tổng tài cũng phải vì miếng cơm manh áo mà cúi lưng chứ."


"Niệm Niệm, em đừng nói vậy, thật ra anh đã muốn nói với em từ lâu rồi, anh vẫn không buông bỏ được em, hai năm nay anh đã nghĩ rất nhiều, chia tay như vậy anh không cam lòng, cùng lắm thì anh lại theo đuổi em một lần nữa."


Tôi: "Tổng giám đốc Sở, anh đừng đùa nữa được không? Chuyện của chúng ta thật sự đã sang trang rồi, bây giờ gia đình tôi đều tất bật chuẩn bị cho đi xem mắt rồi, nếu thuận lợi thì sang năm kết hôn luôn."


Sở Hồi cười khổ lắc đầu: "Anh không tin, Niệm Niệm em thật sự đã quên anh sạch sẽ không còn gì sao?"


Tôi: "Tôi đâu phải bị mất trí nhớ, sao có thể quên anh được, chỉ là tôi không muốn ở bên người như anh nữa thôi, anh có hiểu không?"


Sở Hồi không chịu nghe lời: "Chẳng lẽ em không nhớ lại khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau sao, lúc đó anh đề nghị chia tay là lỗi của anh, anh đã không suy nghĩ thấu đáo, gia đình đã nói thẳng với anh là phải cưới cô gái môn đăng hộ đối, anh lúc đó thật sự không muốn làm lỡ dở em, chỉ nghĩ rằng chia tay thì tốt cho cả em và anh."


"Nhưng sau khi chia tay, anh phát hiện mình căn bản không hề thích người phụ nữ mà gia đình giới thiệu."


"Niệm Niệm quay lại bên anh không tốt sao?"


"Mặc dù bây giờ anh ra ngoài tự lập nghiệp, nhưng với mức lương của anh thì thừa sức để em có một cuộc sống sung túc."


"Sau này em muốn đi làm thì đi làm, không muốn đi làm thì ở nhà, chúng ta cứ như hồi yêu nhau, vui vẻ hạnh phúc không tốt sao?"


Tôi nhìn Sở Hồi, một lần nữa cố nén nỗi đau trong lòng mà nói.


"Sở Hồi, thật ra anh có phát hiện ra không, anh căn bản không hề yêu tôi đến vậy."


"Năm đó, anh cảm thấy tôi có thể không nằm trong kế hoạch tương lai của anh, nên đã dễ dàng đề nghị chia tay như vậy."


"Nhưng sau khi chia tay thì sao, anh lại nhớ đến cô gái dịu dàng nghe lời, luôn nghĩ cho anh, lấy anh làm trung tâm."


"Anh nghĩ có lẽ cả đời, hoặc kiếp sau cũng không thể tìm được một cô gái như vậy nữa, đối tượng kết hôn môn đăng hộ đối lại xen lẫn quá nhiều thứ trần tục, căn bản không nằm trong sự kiểm soát của anh, nên anh thỉnh thoảng lại nhớ đến cái tôi ngày xưa đó."


"Nghĩ rằng sau này sự nghiệp lên đến đỉnh cao, vừa có tình yêu thuần khiết vừa có thể chu toàn bên cạnh anh."


"Nhưng anh có nghĩ đến không, tôi cũng sẽ thay đổi, tôi cũng sẽ có công việc, có sự nghiệp riêng, tôi đã không còn là cô bé của ngày xưa nữa rồi."


"Kể cả bây giờ, anh có nghiêm túc nghĩ đến tương lai của chúng ta không?"


"Không hề đúng không! Anh chỉ muốn quay lại như những ngày đầu yêu nhau thôi."


Từ Niệm à, tôi tự nhủ: Mày đã khó khăn lắm mới thoát ra khỏi mối tình đó.


Tuyệt đối đừng quay đầu lại nữa.


Tôi nói với Sở Hồi là xuống lầu mua cơm giúp anh.


Ở dưới lầu, tôi điều chỉnh tâm trạng rất lâu, rồi mới chuẩn bị quay lại.


Khi đi ngang qua bãi đậu xe, tôi bị một người phụ nữ đeo kính râm chặn lại.


"Xin hỏi, cô là Từ Niệm?"


Tôi Gần như ngay lập tức nhận ra đây chính là người phụ nữ môn đăng hộ đối với Sở Hồi.


Cô ấy nói cô ấy tên là Đỗ Vi.


"Tôi đã xem ảnh của cô rồi, người thật đẹp hơn trong ảnh."


"Cảm ơn!"


Quán cà phê cách bệnh viện không xa.


Đỗ Vi nghiêm túc nhìn tôi hai mắt: "Thật ra tôi còn khá hy vọng thấy hai người quay lại đấy."


Trong lòng tôi: Bị bệnh à?


"Nếu hai người quay lại, có phải sẽ khiến tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi không oan uổng đến vậy?"


Tôi cười khẩy: "Bị bỏ rơi? Theo tôi được biết, hai người không phải là do gia đình sắp đặt sao, Sở Hồi chắc là chưa từng theo đuổi cô đâu nhỉ."


Tôi quyết định không chiều theo đối phương, cái kiểu trà xanh gì chứ, còn muốn tôi phối hợp.


Đỗ Vi: "Tôi biết ngay mà cô không cam tâm, tôi nghe nói cô còn công khai ở công ty, lý do không quên bạn trai cũ chính là vì anh ấy 18cm."


Tôi ngoáy ngoáy tai: "Sao tôi ngửi thấy mùi chua lè vậy nhỉ, cô chưa thử bao giờ à, Sở Hồi về khoản đó quả thật rất khó quên đấy."


Đỗ Vi ngả người ra sau cười.


"Cô có phải quá đánh giá cao sinh vật đàn ông này rồi không, hai người chia tay hai năm, làm sao anh ấy có thể làm hòa thượng được, chúng tôi ở bên nhau hòa hợp lắm đấy."


"Sở Hồi dáng người đẹp thật, nhưng tôi chú trọng hơn là anh ấy có thể mang lại cho tôi những gì."


Có thể thấy đối phương được giáo dục khá tốt, "trà" cũng rất cao cấp.


"Vậy hôm nay cô đến tìm tôi làm gì?"


"Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, tôi quyết tâm có được Sở Hồi, cô có quay lại bên anh ấy cũng không sao, anh ấy dù có kết hôn rồi cũng không sao, chúng tôi có thể đường ai nấy đi."


"Bây giờ anh ấy không thích tôi, biết đâu mười năm nữa, nhìn thấy người nhà mình già nua xấu xí lại có thiện cảm với tôi thì sao!"


"Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn nói với cô, Sở Hồi sớm muộn gì cũng là của tôi."


"Không ai tranh với cô đâu." Tôi uể oải đáp, "Dù sao thì không phải chỉ có mỗi anh ta là giỏi khoản đó đâu."


08

Bạn có biết tại sao ruồi bọ luôn vây quanh trứng thối không?


Mặc dù Sở Hồi còn hơn cả trứng thối.


Nhưng chỉ nhìn, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta ghê tởm rồi.


Đỗ Vi đã thành công làm tôi kinh tởm.


Thế nhưng tôi đã nói rất rõ ràng với Sở Hồi rồi, anh ta cứ không tin, tôi có thể làm gì anh ta được chứ?


Tối thứ Sáu, mẹ tôi thông báo đi xem mắt.


Tôi không đi, mẹ tôi sẽ khóc.


"Con nói thật cho mẹ nghe đi, con có phải vẫn không quên được thằng họ Sở đó không?"


"Mẹ ơi, con đi!"


Chỉ mới yêu một lần rồi chia tay thôi mà, sao tất cả mọi người đều nghĩ tôi vẫn nhớ mãi không quên anh ta vậy.


Tôi đi xem mắt, tôi kết hôn, chắc là được rồi chứ!

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo