Sau Khi Cứu Rỗi Phản Diện Hắn Lại Hắc Hoá - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương
Tôi chưa kịp phản ứng, bất giác nhìn về phía Ninh Úc.
 
Ninh Úc lại chẳng thèm nhìn tôi, như thể tôi không tồn tại.
 
Anh chỉ ra lệnh cho dì Lưu chuẩn bị cơm.
 
Dì Lưu không nhận ra không khí kỳ lạ giữa chúng tôi, đáp một tiếng rồi vào bếp hâm lại những món tôi ăn thừa.
 
Thế là khi từng món ăn được bưng lên bàn, Ninh Úc nhìn thấy—
 
Món trứng hấp thiếu mất vài thìa.
 
Món ớt xanh xào thịt không có thịt.
 
Món đậu phụ Mapo cho siêu nhiều ớt.
 
Và ly sữa chỉ còn lại nửa cốc.
 
Ninh đại tổng tài tức đến bật cười.
 
Ninh Úc ngồi vào bàn ăn, một tay chống cằm, lướt mắt qua mấy món ăn.
 
Cuối cùng khóe môi khẽ cong lên, hỏi dì Lưu:
 
"Nhà hết tiền rồi à, chỉ có thể ăn đồ thừa thôi sao?"
 
Tay cầm bát của dì Lưu khựng lại một lúc.
 
Sau đó bà nhìn Ninh Úc với vẻ bối rối và khó hiểu, như không hiểu được lời trách móc đột ngột của anh.
 
"Nhưng mà cậu chủ." Dì Lưu lau tay, thành thật hỏi lại.
 
"Chẳng phải ngài nói, ngài chỉ thích ăn cơm thừa của phu nhân thôi sao?"
 
Ninh Úc: "?"
 
Phản diện nhìn chằm chằm vào bàn đồ ăn thừa, anh im lặng một lúc lâu rồi cầm đũa lên lặng lẽ ăn.
 
Lúc này, tôi đã ở trong phòng ngủ.
 
Không lâu sau, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
 
Tôi ngước mắt lên, Ninh Úc đang đứng tựa vào khung cửa một cách ngả ngớn, hất cằm về phía tôi:
 
"Đây là phòng của tôi, tối nay cô chuyển sang phòng khác ngủ, nghe rõ chưa."
 
Từ ban ngày tôi đã thấy đầu óc choáng váng, bây giờ cũng không có sức để cãi nhau với anh, chỉ gật đầu, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
 
Ninh Úc nhíu mày, dường như không hài lòng với phản ứng này của tôi.
 
Anh lại càng quá đáng hơn: "Đến phòng ở phía đông ấy, cách xa tôi ra."
 
Lần này tôi không thèm để ý đến sự gây sự vô lý của anh, chỉ thu dọn xong đồ đạc, đi thẳng qua mặt anh.
 
May mắn là mấy phòng khác đều được dọn dẹp thường xuyên nên cũng sạch sẽ, chỉ là giường không lớn bằng phòng ngủ chính.
 
Tôi chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhanh chóng tắm rửa rồi lên giường chuẩn bị ngủ.
 
Nửa đêm, tôi bắt đầu sốt cao.
 
Đầu cứ đau âm ỉ, tôi cảm thấy cả người lạnh toát, tôi mơ màng mở mắt ra, đột nhiên phát hiện bên cạnh giường có một bóng người.
 
Dưới ánh trăng yếu ớt, tôi dễ dàng nhận ra đó là Ninh Úc.
 
Trong cơn mơ màng, tôi còn tưởng Ninh Úc yêu thương tôi đã trở về.
 
Gần như theo bản năng, tôi giơ tay ra.
 
Đương nhiên tôi không thấy được dáng vẻ của mình lúc này, đuôi mắt vì sốt mà đỏ ửng, ánh mắt long lanh, váy ngủ trượt xuống.
 
Người trước mặt dừng lại một chút, cuối cùng cũng cúi xuống.
 
Tôi làm nũng đưa tay ra, vòng qua cổ anh, giọng nói xen lẫn sự tủi thân:
 
"A Khinh... đầu em đau quá."
 
Người trước mặt khựng lại, đột nhiên anh đứng thẳng dậy, gỡ tay tôi ra.
 
Ninh Úc đưa tay bóp cằm tôi, ngón tay chai sần nặng nề lau qua đuôi mắt tôi.
 
Tuy anh cười, nhưng ý cười không đến đáy mắt, giọng điệu châm chọc:
 
"Gọi ai đấy? A Thanh? Sốt đến mức này rồi mà vẫn còn nghĩ đến Tiêu Thanh của cô à?"
 
Không khí mờ ám tan biến, anh ghé sát vào tôi, hơi thở phả vào má tôi.
 
"Tôi đưa cô đi tìm hắn nhé? Dáng vẻ này của cô bây giờ, chắc hắn sẽ thích lắm đấy."
 
Cuối cùng cũng tỉnh táo hơn.
 
Khoảnh khắc tỉnh lại, tôi gần như tức đến chóng mặt.
 
Tôi nghiêng đầu tránh tay anh, tôi lật người quay lưng về phía anh, kéo chăn lên cao, chỉ ném lại cho anh một câu:
 
"Cút ra ngoài."
 
Ninh Úc tức đến bật cười: "Được thôi, cô cứ sốt đi, chờ A Thanh của cô đến chăm sóc."
 
Cửa mở rồi đóng, căn phòng lại trở về với sự tĩnh lặng chết chóc.
 
Tôi nhắm mắt, nước mắt chảy xuống gối cũng không màng, chỉ ép mình ngủ.
 
Không biết qua bao lâu, cuối cùng tôi cũng mơ màng thiếp đi.
 
Tiếc là ngủ không yên, cứ cảm thấy có thứ gì đó mát lạnh đặt trên trán mình.
 
Cuối cùng đầu tôi cũng không đau nữa.
 
Tôi cảm thấy bên cạnh giường lún xuống một khoảng.
 
Dường như có người rất gượng gạo và vụng về, kéo tôi vào lòng, rồi nhẹ nhàng lau qua vết sẹo nhỏ trên má tôi.
 
Vì sốt cao, tôi đang cảm thấy cả người lạnh toát, bây giờ cảm nhận được nguồn nhiệt, tôi lập tức thành thạo tìm một vị trí thoải mái, dựa vào.
 
Bóng người đó cứng đờ, một lúc lâu không động đậy.
 
Trong sự tĩnh lặng, vang lên tiếng cười khẩy của anh.
 
"Tên Tiêu Thanh đó có gì tốt chứ?"
 
"Không sao cả, tôi cũng chẳng quan tâm."
 
Nhưng tôi đã ngủ say.
 
Sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa mới cử động, bàn tay đang ôm eo tôi tự động siết chặt lại.
 
Người đang ôm tôi cũng tỉnh dậy.
 
Mắt Ninh Úc còn chưa mở đã theo thói quen chạm môi lên trán tôi.
 
Hành động vừa xảy ra, cả hai chúng tôi đều cứng đờ.
 
Khi tôi hoàn hồn, Ninh Úc đã buông tôi ra, ngồi dậy với vẻ không thể tin được.
 
Anh chau mày thật chặt, dường như không thể hiểu nổi hành động vô thức này của mình.
 
Anh nhìn tôi, mở miệng định nói gì đó.
 
Tôi không muốn nghe anh nói thêm lời nào tổn thương, bèn lên tiếng cắt ngang:
 
"Tỉnh rồi à? Vậy thì về phòng của anh đi."
 
Vẻ mặt anh lại trở nên lạnh lùng, gần như nghiến răng nghiến lợi:
 
"Được."
 
4
 
Mấy ngày sau, tôi không gặp lại Ninh Úc nữa.
 
Bình thường nơi làm việc của chúng tôi cũng khác nhau, anh có công ty mà anh phải quản lý, còn tôi phải kế thừa sự nghiệp của ba tôi.
 
Cho đến một buổi tối, khi tôi đang tăng ca thì nhận được điện thoại của trợ lý Trương.
 
Trợ lý Trương có vẻ rất vội: "Phu nhân, Ninh tổng nói đi quán bar, nhưng giờ tôi gọi điện thoại mãi không được, phu nhân có thể đi tìm anh ấy không?"
 
Tôi đáp một tiếng rồi cúp điện thoại, thay quần áo, lái xe đến quán bar.
 
Sau khi hỏi được số phòng riêng của Ninh Úc, tôi đi đến trước cửa phòng.
 
Cửa không đóng chặt, bên trong vọng ra tiếng cười nói vui vẻ.
 
Trong phòng có mấy cô gái ăn mặc táo bạo, thỉnh thoảng liếc nhìn Ninh Úc, nhưng không ai dám lại gần.
 
Một giọng nói trêu chọc vang lên: “Sao hôm nay Ninh tổng lại rảnh rỗi có thời gian đến đây vậy? Không ở nhà với vợ à?”
 
Ninh Úc lơ đãng cầm ly rượu trong tay, nghe vậy bèn liếc nhìn người đó: "Chán từ lâu rồi."
 
Có người chú ý đến ngón tay của Ninh Úc: "Thế sao anh vẫn quý cái nhẫn đó thế?"
 
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào tay anh.
 
Trên ngón áp út thon dài, một chiếc nhẫn bạc trơn đang nằm yên lặng.
 
Ninh Úc không nhớ cũng không biết chiếc nhẫn này từ đâu ra, anh thờ ơ tháo nó ra, tiện tay ném xuống đất:
 
"Một cái nhẫn rách có gì mà quý."
 
Chiếc nhẫn từ từ lăn hai vòng trên đất, cuối cùng biến mất.
 
Mọi người bắt đầu hò hét: "Được! Vậy tối nay chúng ta không say không về!"
 
Chiếc nhẫn trên tay Ninh Úc đã biến mất, một cô gái lấy hết can đảm bước đến.
 
Cô ta cầm chai rượu tiến lên rót đầy cho anh, rồi cầm ly rượu từ từ đưa đến miệng Ninh Úc:
 
"Ninh tổng, em đút cho anh nhé?"
 
Đúng lúc đó, tôi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng này.
 
Cô gái có thân hình quyến rũ ngồi bên cạnh Ninh Úc, tay cầm ly rượu, gần như muốn dán vào người anh.
 
Còn ngón áp út của Ninh Úc, trống không.
 
Tôi rất bình tĩnh quét mắt khắp phòng.
 
Phòng riêng đột nhiên im lặng, cả đám người đang ngả nghiêng vội vàng ngồi thẳng dậy.
 
Không biết ai là người mở miệng trước.
 
"Chị... chị dâu."
 
Thế là mấy người trong phòng đều ngồi nghiêm chỉnh, đồng thanh gọi:
 
"Chào chị dâu!"
 
Tôi đi đôi giày cao gót, từ từ bước tới.
 
Nhạc cũng đã tắt, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
 
Tôi đứng trước mặt Ninh Úc, cong mắt cười với họ:
 
"Sau này không cần gọi chị dâu nữa."
 
Nụ cười thường thấy của Ninh Úc biến mất, vẻ mặt anh lạnh đi, nhìn thẳng vào tôi:
 
"Cố Ánh Lê, cô có ý gì?"
 
Tôi bình tĩnh tháo chiếc nhẫn trên tay, đặt trước mặt anh.
 
Tôi không nhìn anh, chỉ nhẹ nhàng nói:
 
"Không có ý gì cả, trả nhẫn lại cho anh."
 
Trong căn phòng quá đỗi yên tĩnh này, tôi tuyên bố kết thúc mối quan hệ của chúng tôi.
 
"Ninh Úc, ly hôn đi, chúng ta hợp rồi tan."
 
5
 
Nói xong, tôi không thèm nhìn vẻ mặt của Ninh Úc, lập tức quay người rời đi.
 
Về đến nhà, tôi bắt đầu lặng lẽ thu dọn hành lý.
 
Không lâu sau, tiếng mở cửa ở lối vào vang lên.
 
Vẻ ngoài luôn tươm tất của Ninh Úc trở nên lộn xộn, hơi thở của anh trở nên hổn hển, bước nhanh đến trước mặt tôi.
 
Anh nắm chặt lấy tay đang thu dọn đồ đạc của tôi.
 
Tôi không nhìn anh.
 
Đáy mắt Ninh Úc như phủ một lớp sương lạnh: "Cô định đi đâu? Đi tìm A Thanh của cô à?"
 
Tôi con môi cười, hỏi lại: "Anh nghĩ sao?"
 
Vẻ bực bội hiện lên giữa hai hàng lông mày của anh, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự hoảng loạn và tủi thân mà chính anh cũng không nhận ra:
 
"Vậy là cô coi tôi là thế thân của hắn, bây giờ chơi chán rồi thì vứt bỏ tôi?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo