SAU KHI GẢ TA CHO THÁI GIÁM, THÁI TỬ HỐI HẬN RỒI! - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Đứng ở ngoài cửa thư phòng, ta ngây người mất nửa nén hương, cho đến khi mu bàn tay cảm nhận được hơi ấm và nhiệt độ của nước mắt.


Lúc này ta mới nhận ra, bàn tay của bản thân vẫn đang vuốt ve trên bụng dưới một cách thật nực cười.


Ta nhớ ra rồi, ta vốn định đến để báo cho thái tử tin mình đã có th//ai.


Chỉ là, đứa bé này liệu còn có phước phận để đến với thế gian này không...


Lau đi nước mắt, ta đang định quay người rời đi thì bỗng thấy Bình Nhi, nha hoàn thân thiết với ta, chạy tới:


"Song Nhi! Cả buổi sáng không thấy bóng dáng tỷ đâu, Trương quản sự nói tỷ đi gặp đại phu rồi, rốt cuộc là bị bệnh gì vậy?"


Thư phòng đột nhiên yên lặng, tiếp đó là tiếng bước chân vội vàng của thái tử từ trong đi ra.


Thấy ta, ngài ấy ho khan một tiếng.


Không biết có phải là ảo giác không, ta dường như thấy được một thoáng chột dạ trong mắt ngài ấy.


"Song Nhi, nàng bị bệnh à?"


Vừa nói, ngài ấy vừa đưa tay ra định chạm vào trán ta.


Thân thể ta khẽ run nhẹ một cái, ngay lập tức cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa ghê tởm.


Cả một tháng ân ái mặn nồng đó, đến nỗi bây giờ mỗi khi có tiếp xúc thân thể nhẹ nhàng như vậy với ngài ấy, ta đều sẽ có phản ứng.


thật đúng là phận nha hoàn trời sinh đã hèn mọn.


Ta lùi lại nửa bước, hạ giọng nói: "Nô tỳ không có việc gì, chỉ là thời tiết nóng nực, có hơi say nắng một chút, nên mới đi tìm đại phu bốc ít thuốc."


Thái tử gật gật đầu, lúc này mới như nhớ ra điều gì, nhìn thẳng vào ta, hỏi:


"Nàng... đã đứng ở cửa bao lâu rồi, đến tìm cô có việc gì không?"


Ta cúi thấp đầu, yên lặng nhìn xuống bụng mình.


Hồi lâu sau, ta ngẩng đầu lên, miễn c//ưỡng cười:


"Bên phòng bếp có làm món điểm tâm giải nhiệt mới, nô tỳ định đến hỏi xem thái tử và thái tử phi có muốn nếm thử không, vừa mới đi đến cửa liền va phải Bình Nhi rồi."


Bình Nhi ngây ngô mà cười một tiếng.


Thái tử cũng thả lỏng hơn.


"Ồ... ra là vậy à, cứ để người bên ngự thiện phòng tự đến hỏi là được rồi, cần gì phải phiền nàng đi tới đi lui."


"Thời tiết này cũng nóng lên rồi, trong phủ có nhiều người bị bệnh do phơi nắng, nếu nàng thấy trong người không khỏe, cứ đến tìm quản sự xin nghỉ nửa tháng, cứ nói là cô cho phép rồi."


Thái tử mỉm cười với ta, vẻ mặt ôn nhu dịu dàng.


Hệt như cách ngài ấy đối với ta trên giường vậy...


Ngài ấy nói ngài ấy thương ta, yêu ta, cho dù có thái tử phi vào cửa, sau này có ba ngàn giai nhân, thì cũng chỉ có tiểu nha hoàn là ta đây, mới là độc nhất vô nhị trong lòng ngài ấy.


Khi ấy, ta ngọt ngào nằm trong vòng tay ngài ấy, nhìn vào đôi mắt thâm tình của ngài ấy, và đã tin tất cả những lời thề non hẹn biển ấy của ngài ấy.


Trong một khoảnh khắc, ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa, run rẩy cất tiếng hỏi ngài ấy:


"Điện hạ, thật ra nô tỳ muốn đến hỏi người, người đã nghĩ xong về chốn dung thân sau này cho nô tỳ chưa...?"


2


Ta và thái tử cũng có thể coi là thanh mai trúc mã.


Năm sáu tuổi, ta đã theo mẹ vào làm việc trong cung của hoàng hậu nương nương.


Vì trạc tuổi thái tử, ta vừa là cung nữ vừa là thư đồng của ngài ấy.


Ngài ấy đi học, ta che ô cầm sách đứng dưới nắng chờ, ngài ấy lười biếng, ta thay ngài ấy viết chữ chép kinh thức suốt  đêm hoàn thành bài tập.


Còn có cả ngắm hoa, thả diều, bắt dế... và trong vô số những ngày ngài ấy bị thánh thượng trách phạt, ta đã ôm ngài ấy lau nước mắt an ủi.


Chúng ta cứ như vậy mà cùng nhau lớn lên.


Ngày thái tử khai phủ, ngài ấy đã cầu xin hoàng hậu nương nương, đem cả ta đi cùng, làm đại cung nữ trong phủ của ngài ấy.


Vốn dĩ, ta đối với thái tử không hề có một chút tâm tư nam nữ nào.


Dù cho là có tình nghĩa cùng nhau lớn lên, dù cho là người phụ nữ duy nhất từ cung hoàng hậu được ngài ấy mang đi.


Ta vẫn luôn xem ngài ấy là chủ, ta là nô.


Cho đến hơn một tháng trước, hoàng thượng ban h//ôn cho ngài ấy và tiểu thư nhà thừa tướng.


Đêm đó, hoàng hậu nương nương đến phủ, khẽ giọng hỏi thái tử mấy câu, mặt ngài ấy lập tức đỏ bừng lên.


Hoàng hậu nương nương cười nói: "Đã lớn thế này rồi mà ngay cả chuyện đó cũng không thông, lẽ nào trong phủ này, con không có nha đầu nào vừa ý sao?"


Thái tử ngước lên nhìn ta một cái, rồi lại vội vàng lẩn tránh đi.


Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng ta đã không bỏ lỡ tình ý nồng đậm trong mắt ngài ấy.


Khoảnh khắc đó, ta bỗng nhiên khai thông, cũng đỏ mặt theo.


Ngày hôm sau, hoàng hậu nương nương liền cử ma ma đến dạy dỗ ta chuyện ấy.


Lần đầu tiên ta được tắm rửa sạch sẽ đến vậy, lại còn được thoa cao thơm, thay một bộ xiêm y mỏng manh hoàn toàn mới, rồi lên giường của thái tử.


Giữa những khoảnh khắc lay động trên giường, ngài ấy nắm chặt tay ta, say đắm lẩm bẩm gọi tên ta.


"Song Nhi..."


...


"Song Nhi."


Giọng của thái tử kéo ta trở về thực tại.


Câu hỏi vừa rồi, đã bị ngài ấy cho qua, chỉ nói là đưa ta về phòng hạ nhân trước rồi hẵng nói sau.


Nói xong, ngài ấy còn lo lắng quay đầu nhìn thái tử phi đang lặng lẽ mỉm cười trong thư phòng.


Có lẽ là lo lắng làm nàng không vui, mãi cho đến khi đưa ta đi xa một chút, thái tử mới đi đến nắm lấy tay ta.


Trên đoạn đường đi về phòng hạ nhân, rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị của các nha hoàn khác đổ dồn về phía ta.


Trước kia đối diện với những ánh mắt này, ta có chút âm thầm đắc ý, đặc biệt là trong một tháng vừa qua.


Dù đều là nha hoàn, nhưng ta luôn cảm thấy, mình có chút gì đó khác biệt so với họ.


Mãi đến hôm nay mới hoang đường tỉnh ngộ, làm gì có gì khác biệt nào.


Ta cũng chỉ như họ, đều là một "món đồ", thậm chí ta còn nực cười hơn, là một "món đồ đã bị chơi chán rồi".


Đi đến trước phòng hạ nhân, thái tử cuối cùng cũng dẫn ta dừng lại, cười nói:


"Song Nhi, còn nhớ không? Ngày hôm đó ta trêu đùa nàng hơi quá, làm hỏng cây trâm gỗ trên đầu nàng, nàng còn giận dỗi với ta, ta đã nói, sẽ đền cho nàng một cây trâm khác."


"..."


"Lại đây, xem xem có thích không."


Thái tử từ trong lòng lấy ra cây trâm vàng được bọc trong khăn lụa, định đưa vào tay ta.


Ta không đưa tay ra đón nhận lấy.


Ngài ấy bất đắc dĩ xoa đầu ta, rồi muốn trực tiếp cài vào búi tóc cho ta.


Ta khẽ ngẩng đầu lên, giọng điệu bình tĩnh hỏi ngài ấy:


"Gia, người thật sự muốn gả nô tỳ cho Tạ công công sao?"


Keng.


Cây trâm vàng đột ngột rơi xuống đất.


Có lẽ, ngài ấy sẽ hoảng hốt hỏi ta đã nghe thấy những lời nói đó của ngài ấy từ lúc nào.


Có lẽ, ngài ấy sẽ dùng địa vị thái tử để ép ta phải nghe theo sự sắp đặt của ngài ấy.


Có lẽ, ngài ấy sẽ lại một lần nữa qua loa cho qua chuyện, kéo dài thêm vài ngày rồi để thái tử phi đến nói.


...Tất cả những điều kể trên đều không xảy ra.


Bởi vì lúc này, thái tử chỉ ủy khuất mà nói:


"Song Nhi ngoan, nàng giúp cô đi mà... Ai bảo lần trước chúng ta vào cung dự yến tiệc, tên thái giám đó lại cứ cố tình để ý đến nàng..."


Trong khoảnh khắc này, toàn thân ta lạnh buốt, gần như không thể tin đây là lời mà thiếu niên đã cùng ta lớn lên có thể nói ra.


Chỉ vì chuyện này, mà ngài ấy định bán ta?


Thấy ta không nói gì, thái tử lại ôm lấy ta, không ngừng lẩm bẩm "Song Nhi ngoan", "Song Nhi ngoan".


Giống như mọi lần trước đây, mỗi khi ngài ấy muốn ta làm gì đó cho ngài ấy, đều là bộ dạng làm nũng không buông tha như thế này.


Mỗi lần như vậy, lòng ta đều mềm nhũn thành một mảnh, cảm thấy dù có phải vì ngài ấy mà phải  lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng bằng lòng.


Nhưng ngay khoảnh khắc này, ta đã hạ quyết tâm.


Ta phải trốn, ta phải mang theo đứa bé trong bụng, trốn đi thật xa, trốn đến chân trời góc bể nơi không ai có thể tìm thấy được.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo