SAU KHI GẢ TA CHO THÁI GIÁM, THÁI TỬ HỐI HẬN RỒI! - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ta và em gái muội ấy trạc tuổi nhau, có lẽ tướng mạo cũng có vài phần giống nhau, lần đầu tiên muội ấy vào phủ thái tử nhìn thấy ta, còn xác nhận đi xác nhận lại quê quán và sinh thần của ta, khi biết ta thực sự không phải muội muội củai muội ấy, trong mắt muội ấy thoáng qua vẻ tiếc nuối.


Nhưng dù vậy, muội ấy vẫn đối xử rất tốt với ta, luôn mỉm cười nhìn ta, ôn nhu lẩm bẩm:


"Nếu nha đầu nhà ta còn ở bên cạnh, chắc chắn cũng sẽ đáng yêu lanh lợi như Song Nhi tỷ vậy..."


Giờ phút này, ta chỉ hận ông trời không rủ lòng thương.


Nếu ta thật sự là muội muội ruột của Bình Nhi, thì tốt biết mấy.


Bình Nhi ch//ếc rồi.


Khi nghe tin, cả người ta không kịp phản ứng, sững sờ đứng tại chỗ.


Ánh nắng mặt trời gay gắt khiến mắt ta lóe lên một thoáng, ta lại một lần nữa, từng chữ từng chữ hỏi tên tiểu tư đến báo tin.


"Ngươi nói... ai ch//ếc rồi?"


"Tỷ tỷ tốt của tôi ơi, tỷ không nghe thấy sao? Chính là Bình Nhi đó, Bình Nhi cô nương mà ngày thường vẫn thân thiết với tỷ đó."


Ta tối sầm mặt mũi, ngất lịm đi.


Khi tỉnh lại, vẫn cảm thấy như đang ở trong một giấc mộng.


Bình Nhi ch//ếc rồi, nhưng thái độ của mọi người trong phủ phần lớn đều thờ ơ.


Chẳng qua chỉ là ch//ếc một nha hoàn mà thôi.


Chỉ có ta, đi khắp nơi hỏi han, đút lót lo liệu, cuối cùng mới tìm được vị quản sự được cho là đã lo liệu chôn cất cho muội ấy hôm đó, vội vàng hỏi: "Thi thể của Bình Nhi... rốt cuộc được chôn ở đâu?!"


"Song Nhi cô nương... thôi bỏ đi..."


Vị quản sự khó xử nói, "Nha đầu đó cũng thật là, không biết làm sao, bỗng nhiên xông vào bãi săn của các chủ tử, kết quả, số không may, bị thú dữ ăn thịt..."


"Thi thể đó... chúng tôi đều đã thấy... không còn ra hình dạng con người nữa, cũng sợ làm bẩn mắt các chủ tử, nên đã tìm đại một khoảnh rừng gần đó chôn đi rồi."


Bãi săn...?


Ta làm sao có thể không hiểu được, những nha hoàn như chúng ta bình thường không thể vào cung, hoàng hậu nương nương lại càng không dễ dàng ra ngoài.


Cho nên, Bình Nhi là muốn nhân cơ hội hoàng hậu nương nương và thái tử đi săn bắn lần này, để đến trước mặt hoàng hậu nương nương báo tin ta có thai, mới không may bị...


Ban đầu vị quản sự nhất quyết không chịu nói cho ta biết Bình Nhi được chôn ở đâu, ta lấy từng tờ ngân phiếu trên người ra, thẳng thắn nói rằng bất luận thế nào ta cũng phải đến cúng bái, nếu ông ta không nhận những tờ ngân phiếu này, ta liền sẽ đem đi hỏi người khác.


Vị quản sự lúc này mới thở dài, cho ta địa điểm.


Ta đi bộ suốt mấy canh giờ về hướng tây, đến một vùng đất hoang.


Nơi đó, ngay cả một ngôi mộ cũng không có ai dựng, chỉ có một ụ đất nhô lên.


Nhưng ta biết, Bình Nhi muội muội của ta đang ở dưới đó.


Ta nén nước mắt, ngồi xổm xuống, dùng hai tay điên cuồng liều mạng bới đất, đào đến mức tay đầy bùn đất và m//áu, cuối cùng cũng chạm được vào mặt muội ấy, sau đó đến thân thể.


— "Nó số không may, bị thú dữ cắn xé ăn thịt."


— "Chúng tôi đều đã thấy, không còn ra hình người nữa."


Không, không phải.


Thi thể của muội ấy vẫn còn nguyên vẹn.


Chỉ là quần áo rách nát, trên người đầy những vết roi. Bình Nhi, muội ấy bị người ta đ//ánh ch//ếc .


Ta cố nén nỗi đau trong lòng, dùng tay khép lại đôi mắt cho Bình Nhi.


Ta không biết Bình Nhi bị ai đ//ánh ch//ếc , nhưng ta dám khẳng định, nhất định không thoát khỏi liên quan đến phủ thái tử.


Mơ màng lảo đảo trở về phủ, ta nhốt mình trong phòng khóc một trận, cũng không biết đã khóc bao lâu, rồi mơ màng ngủ thiếp đi.


Sáng sớm ngày hôm sau, ta đột ngột mở mắt, bật dậy khỏi giường. Ta không thể lãng phí thời gian thêm nữa.


Ta phải báo thù cho Bình Nhi.


Vì vậy, ta phải từ bỏ kế hoạch trốn chạy...


Ta tìm Thái tử, nói với ngài ấy, ta bằng lòng làm công cụ của ngài ấy, đi gả cho Tạ công công.


Thái tử nghe vậy, rõ ràng có chút bất ngờ, "Nàng thật sự bằng lòng?"


"Vâng, chỉ cần gia cần, nô tỳ bằng lòng làm bất cứ điều gì cho gia."


Thái tử vui mừng khôn xiết, "Song Nhi, nàng đúng là Song Nhi ngoan của ta, ta không uổng công thương nàng!"


Ta nhìn bộ mặt giả tạo của ngài ấy, trong lòng một trận ghê tởm, nhưng trên mặt vẫn giả vờ ôn nhu ngoan ngoãn.


"Gia, đợi người lên ngôi, nhất định không được quên nô tỳ."


Ta rưng rưng nước mắt nhìn thái tử.


Thái tử cảm động nói, "Song Nhi, nàng yên tâm, đến lúc đó ta nhất định sẽ giải quyết tên thái giám đó, rồi đưa nàng trở về bên cạnh ta!"


Ta gật đầu, nhưng trong lòng lại là một mảnh lạnh lẽo.


Lời của thái tử, ta sẽ không tin thêm một chữ nào nữa.


Phủ thái tử bắt đầu chuẩn bị h//ôn lễ cho ta, h//ôn lễ "đối thực" giữa cung nữ và thái giám, theo lẽ thường sẽ không tổ chức rình rang, nhưng với một người được lòng trước mặt thánh thượng như Tạ công công, quy cách h//ôn lễ của hắn cũng sẽ không thể nào kém cạnh được.


Trong phủ giăng đèn kết hoa, thậm chí Tạ công công còn sai người đặc biệt mang đến cho ta một bộ giá y.


Thái tử phi cười nói: "Song Nhi, bộ áo cưới này là do Tạ công công đích thân sai người may đó, tuy hắn chỉ là một... nhưng đối với ngươi cũng coi như là có lòng."


Ta liếc nhìn, trên áo cưới dùng chỉ vàng thêu hoa sen đôi, trông quả thực vừa lộng lẫy hoa lệ vừa dụng tâm.


Đêm trước h//ôn lễ, ta mặc áo cưới, soi mình trước gương, người trong gương mắt sáng răng trắng, da trắng như ngọc, cũng coi như là một mỹ nhân.


Đã từng có lúc ta cũng mơ mộng được mặc áo cưới lộng lẫy, gả cho người mình yêu trong một đám cưới linh đình.


Đáng tiếc, ngày ta cuối cùng cũng được mặc một bộ áo cưới đẹp như vậy, lại là để làm một công cụ.


Đang chuẩn bị cởi áo cưới ra thì thái tử đột nhiên xông vào.


Ta giật mình, vội vàng đứng dậy nhìn ngài ấy.


Chỉ thấy ngài ấy mặt đỏ bừng, khắp người nồng nặc mùi rượu, dường như đã uống rất nhiều rượu.


Ngài ấy ôm chầm lấy ta, miệng lẩm bẩm không rõ gọi tên ta, "Song Nhi, Song Nhi..."


"Song Nhi, nàng thật sự sắp gả cho hắn rồi..."


Ta lặng lẽ nhìn ngài ấy, "Gia, đây là người nói, là người muốn gả nô tỳ đi."


Thái tử đau khổ nói: "Ta cũng không muốn, là hoàng ngạch nương, còn có thái tử phi, họ đều nói gả nàng cho tên thái giám đó thì tốt hơn."


"Nàng biết mà, ta thích nàng."


Thái tử vừa nói, vừa h//ôn loạn xạ lên cổ ta.


"Gia, không được... nô tỳ..."


"Sao vậy? Những chuyện hoang đường suốt một tháng của chúng ta, nàng không nhớ sao?"


Thái tử nắm lấy cánh tay ta, hơi thở dồn dập, "Tên thái giám đó không thể cho nàng những khoái lạc ấy đâu, đêm nay chúng ta hãy làm phu thê thêm một lần nữa..."


Ta liều mạng giãy giụa, bỗng nhiên, trong bụng một trận quặn đau, trán vã mồ hôi, mặt tái nhợt ngã vào lòng thái tử.


Thái tử dừng động tác, hoảng loạn nói:


"Song Nhi, Song Nhi! Nàng sao vậy?"


"Gia, nô tỳ đã uống thuốc, bây giờ cơ thể rất yếu, không thể cùng gia làm chuyện đó được nữa..."


Ánh mắt say rượu của thái tử dần trở nên tỉnh táo.


"Thuốc... gì?" ngài ấy cẩn thận hỏi.


"Đương nhiên là thuốc phá thai rồi." Ta cười nói.


"Gia, lẽ nào gia còn mong nô tỳ vác cái bụng bầu đi gả cho Tạ công công sao?"


Thái tử mở to mắt, sắc mặt một mảnh trắng bệch, không thể tin nổi nhìn ta.


Thái tử sững người một lúc, hốc mắt dần đỏ lên, giọng khản đặc đau khổ nói:


"Song Nhi, tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo