Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi im lặng không nói gì.
Cậu ấy vẫn tiếp tục nói ngắt quãng: "Có phải năm nay cô mới về thành phố A không?"
Tôi sững người: "Sao cậu biết?"
"Vì nếu cô ở đây từ trước, anh ấy đã sớm tìm ra rồi, anh ấy lăn lộn hết các quán bar, nhà hàng, công viên giải trí, để làm gì? Chẳng phải là muốn thử vận may ở những nơi đó sao, biết đâu một ngày tình cờ nào đó gặp được cô."
Nếu chỉ nghe mấy lời này, tôi thật sự sẽ cảm động.
Đáng tiếc là tôi đã một mình nuôi Quả Quả sáu năm, hiểu rõ lý do tại sao tất cả lại thành ra như vậy.
Tôi tự giễu cười một tiếng: "Cậu không hiểu đâu."
17
Tôi thừa nhận, năm đầu tiên khi mới yêu Kinh Nhất Hủ, tôi rất vui.
Chúng tôi giống như những cặp đôi bình thường ở đại học, cùng nhau ăn cơm, đi dạo phố, tản bộ quanh sân vận động. Anh ấy lần nào cũng tỏ vẻ ghét bỏ, khinh thường đề nghị của tôi, nhưng lần nào cũng vui vẻ làm theo.
Sau này anh ấy tốt nghiệp bắt đầu tiếp quản công việc gia đình, tôi bắt tay vào những việc liên quan đến luận văn tốt nghiệp.
Thời gian chúng tôi giao lưu ngày càng ít đi.
Rồi sau đó, tôi phát hiện ra mình có Quả Quả.
Tôi muốn nói tin này cho Kinh Nhất Hủ biết, vì vậy hôm đó tôi bắt taxi đến nơi làm việc của anh ấy để tìm, nhưng không gặp được.
Nghe nói anh ấy đang ở ngoài uống rượu nói chuyện làm ăn với khách hàng, tôi lại bắt taxi đến đó.
Vừa đúng lúc nghe thấy có người đang than vãn: "Thật sự chịu hết nổi rồi, vốn dĩ chỉ là chơi bời qua loa thôi, giờ có bầu rồi, cứ khăng khăng đòi tôi chịu trách nhiệm, khó xử thật đấy."
Những người đàn ông khác đều hưởng ứng mấy câu: "Ai mà chẳng thế."
Không nghe thấy giọng Kinh Nhất Hủ, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ giây tiếp theo có người lại hỏi anh ấy: "Hủ ca, nếu anh vô tình làm một cô gái có bầu, anh có chịu trách nhiệm không?"
Tôi không kìm được nhìn vào bên trong, chỉ thấy Kinh Nhất Hủ ngồi trên ghế sofa, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay lúc sáng lúc tối, không nhìn rõ vẻ mặt anh ấy.
Xung quanh ồn ào hỗn loạn, tôi vẫn nghe rõ ràng hai chữ anh ấy nói.
"Không đâu."
Khoảnh khắc đó, tôi như rơi xuống hầm băng.
Tôi hoàn toàn không nhớ mình đã rời đi như thế nào, chỉ biết hôm đó gió lạnh quá, lạnh đến nỗi tôi nhất thời không biết đường nào là đường về nhà.
Khoảng thời gian đó chúng tôi vốn đã ít liên lạc, tôi dứt khoát tắt điện thoại, vừa kết thúc buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp liền đi nước ngoài.
Ở lại đó năm năm.
Người ngoài chỉ biết Kinh Nhất Hủ tìm tôi lâu như vậy, nghe có vẻ tình sâu nghĩa nặng.
Nhưng tôi nghĩ, có lẽ chỉ là anh ấy tự cao tự đại không muốn trở thành người bị đá, muốn tôi cho một lời giải thích mà thôi.
18
Quán bar hỗn tạp, tôi uống được nửa chừng định rời đi thì đột nhiên bị một người đàn ông chặn đường.
"Người đẹp, đi một mình à? Có hứng thú uống vài ly cùng nhau không?"
Tôi đâu có tâm trạng tốt để đôi co với anh ta: "Không hứng thú."
Tôi nói xong định bỏ đi, nhưng người đó cứ bám riết chặn trước mặt tôi, tôi vừa định nổi giận thì đột nhiên có người ôm tôi vào lòng, kiêu ngạo nhìn chằm chằm người kia: "Cô ấy nói không hứng thú, anh không hiểu sao?"
Là Kinh Nhất Hủ.
Chắc là bạn anh ấy đã lén lút tiết lộ tin tức cho anh ấy.
Gã đàn ông biến thái lủi thủi bỏ đi, tôi cũng định đi, nhưng bị Kinh Nhất Hủ kéo cổ tay lại: "Nói chuyện đi."
"Không cần thiết."
Lời tôi vừa dứt, cả cơ thể đã bị anh ấy vác lên, tôi kinh hãi kêu lên một tiếng rồi vội vàng túm lấy áo anh ấy: "Anh làm gì vậy!"
Anh ấy nhếch mép: "Anh thấy cần thiết."
Tôi bị anh ấy vác đến con hẻm phía sau, trong không gian chật hẹp, anh ấy đứng rất gần tôi: "Lục Tiểu Bạch, em nói thật với anh đi, rốt cuộc anh đã làm gì không tốt mà để em trốn tránh anh bao nhiêu năm qua như vậy chứ."
Tôi im lặng.
Một lúc sau, tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy: "Kinh Nhất Hủ, em biết rõ ngay từ đầu anh hẹn hò với em là vì những bức ảnh bị chụp trộm ngoài ý muốn, em cũng luôn thấp thỏm lo âu. Anh có nhớ trước khi tôi tốt nghiệp đại học năm cuối, có một khoảng thời gian em ăn uống rất kém không?"
Anh ấy sững người.
"Đúng vậy, lúc đó em đã có Quả Quả rồi. Em vốn định nói cho anh biết, nhưng khi em đi tìm anh, anh đang uống rượu với một đám người, có người hỏi anh, nếu làm một cô gái có bầu anh có chịu trách nhiệm không, em nghe thấy anh nói..." Tôi hít sâu một hơi, nói tiếp, "Không đâu."
Mặt anh ấy tràn đầy vẻ ngạc nhiên: "Em nghe thấy rồi sao?"
Tôi tự giễu: "Em cũng mong tai của mình đừng thính đến vậy."
Đột nhiên Kinh Nhất Hủ quay đầu đi, như thể bị kích động mạnh, hít sâu một hơi rồi quay lại trừng mắt nhìn tôi: "Nghe cái đầu em ấy!"
...
Sao tự nhiên lại chửi người rồi.
19.
Tôi lặng lẽ nhìn anh ấy rút điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại, bên kia nhanh chóng bắt máy: "Hủ ca? Lâu rồi không liên lạc sao tự nhiên lại gọi cho em thế?"
"Mẹ nó, mày lập tức thuật lại cho tao nghe những gì chúng ta đã nói trong phòng karaoke sáu năm trước!"
"Sáu năm trước? Anh làm khó em quá..."
"Mày nói mày làm một cô gái có bầu! Bắt đầu từ đoạn đó!"
"Ồ. Em nhớ rồi, em nói cô ấy cứ đòi em chịu trách nhiệm phiền muốn chết, nên em hỏi anh nếu là anh, anh có chịu trách nhiệm không, anh nói không đâu."
Thấy chưa, y hệt những gì tôi đã nghe.
"Anh nói sẽ không làm những cô gái khác có bầu."
...
"Rồi mọi người đều trêu chọc anh, em mới hỏi anh vậy còn bạn gái anh thì sao, tên là... Lục Tiểu Bạch đúng không, nếu cô ấy có bầu thì sao."
...
"Anh nói sẽ kết hôn, còn nói anh thích có con gái."
Kinh Nhất Hủ trực tiếp cúp điện thoại, im lặng nhìn tôi.
Tôi không kìm được nữa, nước mắt lập tức trào ra.
Vậy là bao nhiêu năm qua tôi đã trốn tránh một cách vô ích rồi sao.
Nhớ lại bản thân một mình sinh Quả Quả ở nước ngoài, một mình nuôi nấng nó, dạy nó đi, dạy nó nói.
Khi người khác nói nó không có ba, tôi còn không dám hó hé một tiếng.
Tôi không phải bị bệnh rồi sao.
Tôi khóc đến không còn hình tượng, nước mắt nước mũi tèm lem.
Kinh Nhất Hủ thở dài: "Đừng khóc nữa."
Anh ấy vừa nói, tôi lại càng khóc to hơn.
Xung quanh tụ tập ngày càng đông người, có lẽ mọi người thấy tôi khóc thảm thiết như vậy đều nghĩ tôi bị Kinh Nhất Hủ bắt nạt, có một anh trai nhiệt tình tiến tới cảnh giác đánh giá Kinh Nhất Hủ: "Này! Anh là gì của cô ấy?"
Kinh Nhất Hủ còn chưa nói gì, tôi đã chắn trước mặt anh ấy, với gương mặt lem luốc nước mắt nói: "Chồng tôi."
Kinh Nhất Hủ: "..."
20
Sau này tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Phương Y nghe, cô ấy im lặng rất lâu: "Lục Tiểu Bạch, cậu có biết tại sao cậu và Kinh Nhất Hủ lại bỏ lỡ nhau bao nhiêu năm qua không?"
Tôi cúi đầu ủ rũ: "Vì tôi ngu ngốc."
Cô ấy lắc đầu: "Vì cậu tự ti."
Tôi sững người, như thể bị người ta chọc thủng phòng tuyến yếu ớt nhất, nhất thời không biết nói gì.
Phương Y nói: "Lúc tôi quen cậu, cậu chỉ có một mình, nói có Quả Quả là đủ rồi, không cần gì cả, nhưng khi cậu kể về thời đại học của mình, cậu lại nhắc đến Kinh Nhất Hủ nhiều nhất, nào là anh ấy xuất sắc thế nào, tỏa sáng rực rỡ ra sao, được bao người mến mộ."
Cô ấy dừng lại một chút: "Phản ứng đầu tiên khi thích một người là sẽ tự ti, nhưng Tiểu Bạch à, cậu kiên cường và dũng cảm, cậu luôn xứng đáng với người tốt nhất."
Ngày Quả Quả họp phụ huynh, Kinh Nhất Hủ đến nhà tôi đón tôi.
Trong xe, tôi do dự bàn bạc với anh ấy: "Tối qua em lỡ khoe trong nhóm phụ huynh, em nói chồng em biết tám thứ tiếng, anh làm được không?"
Kinh Nhất Hủ im lặng nhìn tôi một cái: "Bây giờ em tìm một ông chồng biết tám thứ tiếng có lẽ không kịp đâu."
Lời anh ấy vừa dứt, Quả Quả từ hàng ghế sau thò đầu ra.
"Ba."
"Ừm?"
"Hôm qua Tiểu Minh nói ba cậu ấy biết nuốt kiếm, con nói ba biết nuốt cứt, cậu ấy nói hôm nay muốn xem thử, ba làm được không?"
...
Kinh Nhất Hủ có chút chán nản nhìn tôi rồi lại nhìn Quả Quả: "Anh thật sự phục hai mẹ con em rồi đấy..."
21
Trước đêm đăng ký kết hôn với Kinh Nhất Hủ, một cô gái tìm đến tận cửa.
Ngay câu đầu giới thiệu của cô ấy đã giống hệt như một cảnh trong phim thần tượng: "Tôi và Kinh Nhất Hủ suýt nữa thì đính hôn vào sáu năm trước, nhưng anh ấy vì cô mà không đồng ý, sau này cãi nhau với gia đình rồi tự ra ngoài khởi nghiệp, tìm cô ròng rã sáu năm."
Cô gái đánh giá tôi từ trên xuống dưới: "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ đơn thuần muốn xem người phụ nữ đã khiến Kinh Nhất Hủ ngoan ngoãn phục tùng rốt cuộc trông như thế nào thôi. Có thể khiến anh ấy sau khi biết được tung tích của cô, đặc biệt mở một quán cà phê để 'ôm cây đợi thỏ'."
Tay tôi cầm cái xẻng nấu ăn, tạp dề buộc trước người, đang tự làm đồ ăn ngon cho mình.
Hình tượng có chút xấu hổ.
Nhưng tôi không hề sợ hãi: "Thấy rồi chứ? Thua tôi có thất vọng không?"
"Thua ư? Tôi đâu có thua." Cô gái cười một tiếng, "Người không thích tôi thì đương nhiên tôi cũng không thích anh ta, chỉ là, gần đây tôi để ý một người đàn ông, cứng đầu cứng cổ, tôi nghĩ đi nghĩ lại, định hỏi cô bí quyết."
...
Gì vậy? Hạ gục Kinh Nhất Hủ là tôi thành cao thủ tình trường rồi sao?
Tôi suy nghĩ kỹ lưỡng, vẫy tay với cô ấy: "Thật ra chỉ có một chiêu thôi."
Cô ấy nghiêm túc cúi người lại gần.
"Chọc tức đến chết đi! Đàn ông mà, là kiểu M, càng bị trêu thì càng mê."
Cô gái nửa tin nửa ngờ.
Tôi nghiêm túc gật đầu khẳng định.
Buổi tối, Kinh Nhất Hủ chặn tôi trong phòng tắm, khoanh tay hỏi: "Em đừng nói với anh là, em thật sự nghĩ anh thích em là vì em chọc tức anh đấy chứ."
"...Nếu không thì sao, vì em đẹp sao?"
Kinh Nhất Hủ ngày càng đến gần: "Em có biết mỗi lần em chọc tức anh xong đều đỏ mặt không."
"Không biết..."
"Đáng yêu chết đi được."
Này! Nói chuyện thì nói cho đàng hoàng đi chứ!
Tôi đang tắm mà anh làm cái gì vậy chứ!
(Hết)