Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
13
Những ngày sau đó trôi qua rất nhanh, cũng rất yên bình.
Cảnh sát chuyển giao vụ án cho Viện kiểm sát.
Anh cả và chị hai của Hoắc gia bị kết án tội cố ý giết người, bắt cóc, tống tiền.
Tội danh chồng chất, thứ đang chờ đợi bọn họ sẽ là phán quyết công lý của pháp luật, tương lai chỉ có thể sống trong tù hết quãng đời còn lại.
Hai tháng sau, Hoắc Mẫn xuất viện.
Bốn tháng sau, tôi sinh ra một bé gái nhỏ nhắn, mềm mại.
Đây là con gái của tôi và Hoắc Mẫn.
Sau khi nghỉ ngơi nửa năm sau sinh, tôi lại chụp ra nhiều tác phẩm xuất sắc hơn, trở thành một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, thường xuyên đi khắp thế giới để chụp ảnh.
Hoắc Mẫn cũng thường xuyên bỏ công việc, dính lấy tôi, nhân cơ hội đi du lịch vòng quanh thế giới.
Hôm nay, nhãn hiệu xa xỉ C muốn chụp một bộ ảnh thời trang người mẫu ở vách đá.
Nhà sản xuất đã lo lắng nửa ngày mà không tìm được địa điểm thích hợp, nếu dùng CG máy tính tổng hợp lại sẽ có vẻ quá giả.
Tôi suy nghĩ một lát bèn nói với cô ấy:
“Tôi có một biệt thự trên vách đá, có muốn đến xem thử không?”
Ánh mắt của nhà sản xuất sáng lên, lập tức dẫn theo tổ chụp ảnh lên đường.
Hoắc Mẫn đương nhiên cũng đi theo.
Tôi và tổ chụp ảnh đi ngang qua biệt thự trên vách đá.
Ở nơi giao nhau giữa biển và trời, sừng sững một biệt thự trên vách đá.
Ngoại hình đơn giản hiện đại, bức tường màu trắng và kính màu sẫm tương phản lẫn nhau.
Cửa sổ sát đất khổng lồ giống như một khung tranh, nhìn ra là biển cả bao la và vách đá dựng đứng, những con sóng trắng bạc lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Nhà sản xuất liên tục khen ngợi, điều động nhân viên hiện trường và thợ ánh sáng đến bố trí cảnh chụp.
Hoắc Mẫn đi một vòng về phía tôi, ôm lấy eo tôi, thì thầm bên tai tôi:
“Em mua biệt thự này lúc nào vậy, Tinh Tinh?”
Tôi chớp mắt với anh ấy: “Anh đoán xem.”
Hoắc Mẫn cười khẽ:
“Lúc anh bị mất trí nhớ, phải không?”
Khóe miệng anh ấy nhếch lên, có chút đắc ý nói:
“Đây là nơi em chọn để giam cầm anh.”
Mà tôi chỉ mím môi, cười tủm tỉm nhìn anh.
Anh ấy đoán không sai.
Sau khi biết Hoắc Mẫn lần thứ hai mất hết ký ức về mình, tôi gần như phát điên.
Lo lắng, trầm cảm, giống như một chiếc thuyền cô độc bị cuồng phong bão táp cuốn đi, rơi vào bóng tối vô tận.
Sao anh ấy có thể quên tôi lần nữa chứ?!
Sao anh ấy có thể không yêu tôi chứ?!
Vì vậy, tôi đã mua biệt thự bên vách đá này.
Yên tĩnh, cô độc, độc lập với thế giới.
Tôi định đưa Hoắc Mẫn đến đây, khóa cửa lại, chỉ có hai chúng tôi
Nếu… nếu anh ấy không yêu tôi lần thứ ba.
Tôi sẽ ôm anh ấy, nhảy xuống từ vách đá.
“Diêu Tinh, em đến đây thật là tốt quá, em mà chụp ảnh là chị yên tâm nhất đấy.”
Trước khi tôi kịp giam cầm anh, anh đã đưa tôi đến biệt thự trên núi tuyết trước.
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được cười.
Chúng ta thật sự là một cặp trời sinh.
Hoắc Mẫn mang theo sự dịu dàng và yêu thương, ôm chặt tôi, thì thầm bên tai tôi:
“Tinh Tinh, cho dù mất trí nhớ bao nhiêu lần.”
“Anh đều sẽ lặp đi lặp lại, hết lần này đến lần khác, không chút do dự mà yêu em.”
Tôi cười nắm chặt tay anh, hôn lên má anh.
Chúng ta sinh ra là để ở bên nhau.
Bởi vì…
Tình yêu không thích hợp với những kẻ được nuông chiều, tình yêu thích hợp với những chiến binh.