Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
7.
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, anh ta còn chưa kịp mừng rỡ…
“Bạch Mộng, cô hết trò chưa? Tôi không hứng thú với tình yêu của mấy người! Gọi thêm một cuộc nữa thì tôi báo cảnh sát đấy!”
Lâm Tử Hạo sững sờ nhìn cuộc gọi bị cúp máy.
Anh ta chỉ thấy kỳ lạ.
Bạch Mộng bò đến bên chân anh ta, muốn giành lại điện thoại.
Anh ta dùng một cước đá văng cô ta, tiện tay mở mục nhật ký cuộc gọi.
Cho đến khi thấy trong vòng một tiếng qua, Bạch Mộng đã gọi cho Phương Vãn Tình hai cuộc.
Có một cuộc gọi diễn ra đúng lúc anh ta đang đưa cô ta tới bệnh viện.
Chớp mắt, anh ta hiểu ra tất cả là một màn kịch.
Khi đứa con đầu tiên bị cô ta hại chết, anh ta còn chưa tức giận đến mức này.
Đúng rồi, đứa trẻ…
Lâm Tử Hạo ngồi xổm xuống, gằn mắt nhìn cô ta, tay bóp chặt cổ:
“Nếu tôi biết đứa con đầu tiên của tôi là do cô cố tình hại chết… Tôi sẽ để cô sống không bằng chết!”
Bạch Mộng lúc này đã không còn diễn trò nữa.
Cô ta mặt đỏ bừng, nở nụ cười điên loạn:
“Thì sao nào? Phương Vãn Tình đã không cần anh nữa rồi! Anh ở bên tôi không tốt à?”
Lâm Tử Hạo đẩy cô ta ra.
“Tôi chưa bao giờ thích cô. Nếu không phải cô cứ bám lấy, tôi đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn!”
Bạch Mộng bật cười lớn:
“Giả tạo! Nếu thật sự không muốn dính dáng gì đến tôi, sao lần nào tôi vượt giới hạn anh cũng không ngăn? Tối nay nếu anh không đồng ý thì chuyện đó xảy ra kiểu gì?”
“Anh chỉ giả vờ say! Rõ ràng anh tận hưởng cơ thể tôi, lại còn diễn vai nhận nhầm người! Anh nghiện cảm giác được tôi sùng bái, tán tụng, nhưng lại không dám rời bỏ con vợ già nua!”
“Anh mới là kẻ khốn nạn thật sự!”
Lời nói trần trụi bóc trần tâm lý khiến Lâm Tử Hạo bùng nổ.
Anh ta không kìm được, một cước đá thẳng vào bụng cô ta.
“Con điếm đê tiện! Lươn lẹo giỏi lắm! Cô đáng chết!”
Nói xong, không thèm quan tâm máu đang tuôn ra dưới người cô ta, anh ta phẫn nộ bỏ đi.
Trên đường, tâm trí anh ta hỗn loạn.
Anh ta không hiểu… Chỉ là hôm đó anh ta hơi lười một chút, không uống thuốc đúng giờ, xùng thư ký ăn vài miếng đồ vặt rẻ tiền.
Cũng không phải quá ngon, nhưng thỉnh thoảng đổi vị thấy cũng vui.
Nhìn những hộp cơm nhạt nhẽo vì sức khỏe, anh ta thấy ngán ngẩm.
Nhưng anh ta nhịn được, biết là vì cơ thể, vì tương lai.
Chỉ là hôm đó… Muốn “phá lệ” một lần, nếm chút hương vị khác.
Thế mà… Mọi thứ lại tuột dốc đến mức này.
Anh ta và Phương Vãn Tình đã cùng nhau khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Trải qua bao gian nan mới có được như hôm nay.
Lẽ nào… Tất cả chỉ vì một ly trà sữa sao?
Anh thừa nhận… Chuyện cái thùng rác đó anh ta nên xử lý sớm.
Nhưng khi đó, anh ta không từ chối được ánh mắt đáng thương của Bạch Mộng.
Một vẻ yếu đuối mềm mại mà Phương Vãn Tình chưa từng có.
Anh ta thích cảm giác được cô ta ngưỡng mộ, nịnh nọt.
Như thấy được một mặt khác của Phương Vãn Tình.
Chỉ là… Quá đà, để cô ta lấn lướt.
Nghĩ vậy, anh ta thở dài.
Ngay lập tức gọi cho bộ phận nhân sự:
“Soạn thông báo sa thải Bạch Mộng ngay. Toàn bộ thùng rác trong công ty đổi thành hàng chuẩn. Còn nữa, kiểm tra lại camera giám sát hôm Phương tổng bị sảy thai.”
Vừa cúp máy, anh ta nhanh chóng lên xe.
Nhưng lần này xe còn chưa nổ máy… Cảnh sát đã tới và còng tay anh ta.
Lâm Tử Hạo đầu óc quay cuồng, bị áp giải về đồn.
Đối mặt với chất vấn, anh ta không cãi lý nữa, chỉ đưa ra một yêu cầu:
“Tôi muốn gặp Phương Vãn Tình một lần.”
Đã quá nửa đêm, một cuộc điện thoại lại xé tan giấc ngủ vừa mới hình thành.
Tôi thở dài, khoác áo định ra ngoài.
Đèn phòng khách sáng lên.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Đi đâu vậy? Để em đưa chị đi. Muộn rồi, không an toàn.”
Tôi không từ chối. Đêm nay thực sự quá mệt.
Có người đi cùng, ít ra sẽ không quá hoang mang.
Tại đồn cảnh sát.
Lâm Tử Hạo trông như già thêm mười tuổi, râu ria lởm chởm, quầng mắt tím bầm.
Thấy tôi, ánh mắt anh ta lập tức đỏ hoe.
Nhưng ngay giây sau, anh ta sững người khi thấy Trang Sách Thừa cầm túi xách đứng sau lưng tôi.