Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9.
“Yên tâm, em sao để chị chịu thiệt được.”
Tối đó về nhà, tôi dứt khoát thức trắng đêm chuẩn bị toàn bộ hồ sơ kiện ra tòa.
Hôm sau, cùng luật sư đến tòa án nộp đơn kiện ly hôn chính thức.
15 ngày sau, Lâm Tử Hạo vừa kết thúc lệnh tạm giam đã hấp tấp đến tòa, thậm chí còn chưa kịp rửa mặt.
Anh ta gầy rộc đi, liên tục gãi ngứa ở những chỗ người khác không thấy được.
Tôi đoán, mấy hôm nay anh ta ăn uống thất thường, ngay cả bản thân có thể ăn gì cũng không nắm được.
Nhưng tất cả điều đó… Không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Tại tòa, thẩm phán tuyên bố: 70% tài sản hôn nhân thuộc về tôi, ngoài ra, toàn bộ cổ phần công ty tôi tự do định đoạt.
Khoảnh khắc cầm được giấy chứng nhận ly hôn trên tay, tôi thấy không khí quanh mình dường như cũng ngọt ngào hơn.
Bỗng nhiên tôi cảm giác mình trẻ ra hàng chục tuổi, không còn bị ràng buộc, không còn sống trong áp lực.
Lâm Tử Hạo lủi thủi bước theo phía sau.
“Vãn Tình… Anh có thể ôm em một cái được không?”
Trong ánh nắng chói chang, tôi bỗng thấy thấp thoáng chàng trai tuổi đôi mươi năm nào vẫy tay chào tôi trong hồi ức.
“Anh ta đáng đời, đừng tha thứ cho anh ta!”
Tôi mỉm cười bất đắc dĩ, lắc đầu:
“Không cần đâu. Tôi không thích mùi trên người anh.”
Một tháng sau, khi tôi đã bán gần hết cổ phần công ty.
Do biến động quá lớn, nội bộ rối ren, doanh nghiệp bắt đầu gặp khủng hoảng.
Nghe phòng tài chính nói: Lần cuối cùng họ nhìn thấy Lâm Tử Hạo là mấy hôm trước.
Vì làm việc quá sức, ăn uống thất thường, bệnh tiểu đường trở nặng, anh ta phải nằm viện nhiều ngày.
Còn Bạch Mộng — sau cú đá tàn nhẫn của anh ta hôm đó, hoàn toàn mất khả năng sinh con.
Bố mẹ cô ta ngày nào cũng đến trước cửa công ty đòi công lý.
Công ty giờ đây như rắn mất đầu, lòng người tan rã, sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian.
Còn tôi thì sao?
Tôi đang nằm trên bãi cát trắng ở Maldives, nhâm nhi nước dừa ngọt lành, ánh nắng chan hòa bao phủ thân thể.
Tôi thở dài một hơi thật dài.
“Cuộc sống… Thật đẹp biết bao.”
End.