Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
14
Tôi bắt đầu tối đi sớm về muộn. Mỗi lần về nhà, đều thấy trong phòng có dấu hiệu bị lục lọi.
Chúng tôi vẫn ngủ riêng phòng — tôi viện lý do sợ làm phiền cô và đứa trẻ, còn Lâm Nghiên thì tỏ ra vui vẻ đồng ý.
Buổi tối, cô ta vẫn than phiền rằng tôi giấu tiền quá kỹ, cô ta chẳng tìm ra gì cả. Thấy vậy, tôi quyết định giúp họ một tay.
Tôi cố ý “lộ” thông tin rằng chiếc thẻ ngân hàng chứa năm triệu được giấu dưới đệm — nói luôn rằng vài ngày nữa sẽ rút mười vạn ra để tiêu tạm.
Lâm Nghiên trợn mắt nhìn tôi, như thể thái độ về tính keo kiệt của tôi vừa được cập nhật. Dù miệng còn càu nhàu, cô vẫn nói “được” cho qua chuyện.
Chưa đầy mười phút sau khi tôi thả “mồi”, cô đã không kìm được mà chạy ngay đi báo cho Triệu Thừa. Hai người họ quyết định hành động ngay trong đêm, sợ có biến.
Họ coi tôi như con ve, không ngờ phía sau ve còn có con châu chấu. Tối đó, Lâm Nghiên mang cho tôi một cốc nước ấm, nói để tôi nghỉ ngơi cho đỡ mệt.
Tôi biết trong nước nhất định có thứ gì đó, dự định mượn cớ đi ra và đổ đi, nhưng cô nhất quyết bắt tôi phải uống ngay trước mặt cô. Bực mình, tôi đành uống cạn để cô yên lòng rồi cô mới rời đi.
Tôi vội chạy ra thùng rác cố đẩy hết vào họng cho nôn ra, nhưng hóa chất trong nước mạnh hơn tôi tưởng — dù đã nôn phần lớn, tôi vẫn mơ màng rơi vào giấc ngủ lịm.
Nửa đêm, Triệu Thừa theo Lâm Nghiên lẻn vào phòng. Họ lật tấm đệm lên — đúng như kế hoạch, bên dưới có một chiếc phong bì đỏ chứa thẻ ngân hàng.
Họ định dùng máy POS kiểm tra số dư. Tôi tự véo mạnh bắp đùi mình một cái, cuối cùng tỉnh táo hơn chút. Mở mắt, tôi chỉ thẳng vào họ, hét to: “Các người đang làm gì vậy!?”
---
15
Âm thanh bất ngờ vang lên làm hai người họ giật bắn mình. Triệu Thừa thấy tôi gắng gượng ngồi dậy, bực tức quay sang Lâm Nghiên:
“Không phải em nhìn thấy hắn uống thuốc rồi sao? Sao hắn vẫn tỉnh được?”
Lâm Nghiên cũng hoảng:
“Em tận mắt thấy hắn uống mà! Có phải anh mua nhầm thuốc không?”
Hai người bắt đầu đổ lỗi cho nhau, còn tôi thì gọi thẳng tên Triệu Thừa:
“Triệu Thừa, sao anh lại ở đây? Lâm Nghiên, sao hai người các người lại ở cùng nhau?”
Tôi nhìn tiếp vào chiếc thẻ ngân hàng trong tay họ, rồi nhìn xuống mảnh phong bì đỏ trên sàn:
“Các người tới để ăn trộm tiền sao? Vì sao?”
Tôi quay sang hỏi Lâm Nghiên:
“Đây là tiền để chúng ta nuôi con, sao em có thể để người khác lấy đi? Con chúng ta phải làm sao? Em không nói là yêu anh à?”
Đến nước này, Lâm Nghiên cũng chẳng muốn đóng kịch nữa:
“Tôi căn bản không có thai, anh đừng mơ. Anh từng thấy ai yêu ai mà lại hại người ta thành tội phạm hiếp dâm chưa?
Nói cho anh biết, tôi lấy anh chỉ vì tiền. Tôi với Triệu Thừa chưa từng chia tay. Anh đúng là thằng ngu số một. Tôi còn nói thêm cho anh biết, cái hôm tôi ‘bị hiếp’ ấy, thực ra tôi đang ở cùng Triệu Thừa. Tin nhắn anh gửi, tôi chẳng thèm đọc.”
Lời vừa dứt, Lâm Nghiên đã ăn ngay một bạt tai.
“Tao làm sao mà nuôi ra đứa con gái như mày được! Mất hết mặt mũi tao rồi!”
Ba mẹ Lâm Nghiên xuất hiện trong phòng, hai ông bà hơn năm mươi tuổi tức đỏ mặt, vừa giận vừa xấu hổ:
“Mày dám cùng người ngoài hãm hại chồng mày, Lâm Nghiên, mày học hành kiểu gì thế hả?”
Trước lời trách mắng của cha mẹ, Lâm Nghiên không đáp, mà quay sang hỏi tôi sao họ lại ở đây.
“Tất nhiên là tôi mời họ tới. Từ khi biết hai người định ra tay, tôi đã gọi bố mẹ cô đến để họ tận mắt xem con gái họ là loại người gì.”
Tôi làm vậy gọi là “lấy gậy ông đập lưng ông”.
“Ma Vĩ Binh! Anh biết từ trước đúng không? Anh cố tình! Anh cố tình hại tôi!”
Tôi không phủ nhận cũng không gật đầu, chỉ nói:
“Tôi chưa từng muốn hại cô. Tình cảnh hôm nay hoàn toàn là cô tự chuốc lấy.”
Triệu Thừa thấy tình hình bất lợi, cầm thẻ ngân hàng định chạy.
Nhưng ngoài cửa đã có cảnh sát chờ sẵn, hắn chạy không thoát, cô ta cũng không thoát.
Lúc này, Lâm Nghiên mới bắt đầu sợ, hỏi Triệu Thừa:
“Phải chăng họ đã điều tra ra cái chết của Lý Thắng có liên quan tới anh?”
Một câu này khiến Triệu Thừa mất kiểm soát, hắn không để ý nữa, một tay bóp chặt cổ Lâm Nghiên, định dùng cô làm con tin ép cảnh sát nhả đường thoát.
Lâm Nghiên bị bóp đến không thở nổi, tay giãy đạp, ánh mắt đầy kinh hoàng.
Cô không tin người mình yêu lại lấy mình làm lá chắn, càng không dám tin lực tay của Triệu Thừa thật sự không hề nương.
Cô chỉ còn có thể nức nở, không thốt ra tiếng. Cha mẹ Lâm Nghiên thấy vậy liền cầu xin Triệu Thừa:
“Đừng làm hại nó, đừng làm hại nó!”
Lâm Nghiên không phải một người vợ tốt, nhưng cô là đứa con gái duy nhất của họ.
Hai ông bà tiến tới định cứu, Triệu Thừa lại kéo lùi, tay vẫn bóp cổ, Lâm Nghiên chân lơ lửng, mặt đỏ như gan heo, nước miếng trào ra khóe miệng.
Mẹ cô ta sốt ruột quá liền gõ ngực mình:
“Nếu anh cần con tin, để tôi thay thế có được không? Anh và nó yêu nhau bao năm, chắc chắn có tình cảm, tôi cầu xin anh, để tôi thay cho Nghiên Nghiên đi!”
Cha cô ta cũng đỏ mắt, chắn trước mặt mẹ. Tôi không biết lúc này Lâm Nghiên có hối hận không — người thật lòng yêu cô ta, sẵn sàng chết vì cô ta, cô ta không trân trọng; kẻ cô ta đánh đổi tự trọng và danh dự để yêu lại muốn cô chết. Lâm Nghiên nghẹn ngào đỏ mắt.
Triệu Thừa tay không hề nới lỏng, gầm lên buộc mọi người lùi lại, nhường cửa ra.
Hắn kéo Lâm Nghiên vào bếp, lấy một con dao kề sát cổ cô:
“Để tao đi, không tao giết nó.”
Câu đó khiến Lâm Nghiên hoàn toàn tuyệt vọng. Cô gượng lại chút hơi, cuối cùng nói được:
“Ba, mẹ, cứu con!”
Nhưng Triệu Thừa có dao trong tay, họ không dám manh động. Những lời cầu xin càng làm hắn khó chịu, dao lại kề sát thêm một phân:
“Các người mà nói thêm câu nào nữa, cổ nó sẽ có máu.”
Cảm nhận rõ lưỡi dao sắc lạnh, hơi thở Lâm Nghiên dồn dập. Lúc này cô có lẽ cuối cùng cũng hiểu người có thể cứu cô chỉ còn tôi.
“Vĩ Binh, Vĩ Binh, anh cứu em!”
Tôi không đáp.
Lâm Nghiên tiếp tục:
“Vĩ Binh, em biết sai rồi, anh cứu em có được không? Em nhìn người không ra, em làm anh tổn thương, xin lỗi, thật sự xin lỗi, em không muốn chết, em thật sự không muốn chết.”
Cổ cô đã xuất hiện một vệt máu nhỏ.
“Xin lỗi… xin lỗi… chúng ta dù sao cũng từng là vợ chồng nhiều năm, anh sẽ không để em chết phải không? Anh yêu em, em biết mà, chỉ cần anh cứu em, em quỳ lạy xin lỗi, muốn anh đánh chửi em hay ly hôn, bắt em biến mất khỏi đời anh cũng được, chỉ cần anh cứu em… Vĩ Binh, em thật sự không muốn chết…”
Lời Lâm Nghiên nói dồn dập, Triệu Thừa cũng sợ tôi thật sự có cách cứu cô, chỉ có thể kề dao sát hơn, gào lên:
“Cùng lắm chết chung, có em bên tôi, xuống âm phủ vẫn là một đôi uyên ương oán hận!”
“Không, không, tôi không muốn…” – Lâm Nghiên hét lên trong hoảng loạn.
Thấy thời cơ đã tới, tôi nói với Triệu Thừa:
“Anh không phát hiện con dao trong tay anh có vấn đề à? Tôi đã bôi thuốc độc lên rồi.”
Tất nhiên không có thuốc độc, tôi chỉ đang tấn công tâm lý hắn, bào mòn phòng tuyến. Quả nhiên Triệu Thừa sững lại. Hắn định xem xét dao nhưng cảnh giác rụt tay lại, nói hắn không tin tôi.
“Từ khi tôi biết kế hoạch của các người, anh nghĩ tôi không chuẩn bị gì sao?”
“Mỗi con dao trong bếp tôi đều bôi thứ đó, anh không thấy khó thở rồi sao?”
Triệu Thừa nửa tin nửa ngờ, một tay nắm Lâm Nghiên, một tay kiểm tra cán dao. Chỉ trong nháy mắt, cảnh sát ẩn trong phòng lập tức lao ra khống chế hắn. Lâm Nghiên theo đà ngã quỵ xuống đất, dưới chân lấm tấm máu nhưng chẳng ai để ý.
Cô cũng bị còng tay. Còn tôi, thuốc trong người vẫn còn tác dụng, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa, gục xuống giường.
16
Khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện, bố mẹ kể cho tôi nghe kết cục của Lâm Nghiên và Triệu Thừa. Tội danh của họ là: lừa hôn, thuê người g//iết người, vu khống, đột nhập cướp tài sản… đủ cả.
Triệu Thừa bị kết án hai mươi năm tù, còn Lâm Nghiên lĩnh án tám năm. Cả hai coi như đời đã tiêu tan.
“Không ngờ Lâm Nghiên lại là loại phụ nữ như thế. Con trai à, con khổ quá rồi…” – bố mẹ nhìn tôi đầy thương xót.
Trước khi họ kịp xin lỗi vì đã từng hiểu lầm tôi, tôi chỉ mỉm cười nói không sao. Dù sao, tôi cũng từng bị bịt mắt bởi chính thứ tình yêu mù quáng ấy.
Còn về Lâm Nghiên — bố mẹ nói cô ta thật ra đúng là có thai,
nhưng sau đêm hôm đó, bị dọa đến mức sảy thai.
“À, đúng rồi,” mẹ nói tiếp,
“Hôm nay bố mẹ gặp lại bố mẹ của Lâm Nghiên.
Nuôi phải đứa con gái như thế, chắc cả đời họ cũng chẳng yên, nhìn mà thấy già đi mấy tuổi. Họ mang đến sổ hộ khẩu, đồng ý để hai đứa ly hôn.”
Nói xong, bố mẹ nhìn tôi, dò xét sắc mặt. Thấy tôi vẫn bình tĩnh, họ thở phào nhẹ nhõm. Họ sợ tôi vì chuyện này mà trầm cảm.
Thật ra, từ nhỏ tôi đã là người cố chấp —
Thứ gì mình yêu, mình sẽ giữ bằng được. Vì thế, khi Lâm Nghiên xảy ra chuyện, tôi thật sự không trách cô, chỉ tự trách bản thân không bảo vệ được vợ. Nhưng bây giờ thì sao? Nếu như tôi không biết âm mưu của họ, để họ xoay tôi như con rối, có lẽ tôi đã gục ngã thật.
Nhưng tôi biết, tôi phản đòn lại họ — và tôi chỉ cảm thấy thỏa mãn.
Một sự khoái cảm trào dâng, như cuối cùng cũng trả lại được hết mọi nỗi nhục.
“Tôi nói với bố mẹ:
‘Chúng ta chuyển nhà đi. Nơi này toàn vận xui.’”
Bố mẹ đồng ý. Rất nhanh sau đó, cả nhà dọn đến một thành phố lân cận.
Ông chủ cũ của tôi — khi biết chuyện qua bản tin — thấy tiếc cho tôi, nên đã viết một lá thư giới thiệu đến công ty hiện tại.
Không phụ lòng tin, tôi được bổ nhiệm thẳng vào vị trí giám đốc. Cuộc sống trở lại êm đềm, thuận buồm xuôi gió.
Còn Lâm Nghiên và Triệu Thừa — hãy để họ ăn năn trong song sắt cả đời còn lại.