Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn mấy người vừa xuất hiện, không dám tin vào mắt mình.
Hứa Ưu thì cả người loạng choạng, ngã lăn ra đất, con ngươi như mất tiêu cự vì kinh hãi, giọng run rẩy hét lên:
“Ma… có ma! Là ma!”
Lục Nghiệp và Chung Tịch lập tức chắn trước mặt Hứa Ưu, bảo vệ cô ta.
“Không làm chuyện xấu, sao phải sợ ma gõ cửa? Hứa Ưu, sao cô lại sợ ma đến vậy? Sợ chúng tôi đến đòi mạng à?”
Những người lúc nãy còn hung hăng giơ axit muốn tạt tôi, giờ đều luống cuống chạy về phía con cái của mình.
“Con ơi, đúng là con rồi! Con không sao chứ?”
Bạn cùng phòng của tôi ôm lấy cha mẹ, giọng nghẹn ngào:
“Ba mẹ, con không sao cả. May mà có Vãn Vãn cứu, nếu không thì giờ này bọn con đã không thể đứng đây.”
Mọi người như bừng tỉnh, nhất loạt quay sang nhìn trưởng phòng ký túc xá — Tống Tuyết — đầy hoài nghi.
“Tống Tuyết, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Hứa Ưu nói lúc vụ nổ xảy ra, chỉ có bốn người các cô ở trong phòng, còn cô ta đi vệ sinh nên may mắn thoát nạn.”
“Hôm đó tiếng nổ lớn đến mức cả toà nhà như muốn sập, hai phòng bên cạnh tường cũng bay mất, phòng các cô thì chẳng còn gì ngoài đống đổ nát. Tụi tôi đều tưởng các cô chết rồi…”
Tống Tuyết quay người, chậm rãi bước về phía Hứa Ưu, rồi bất ngờ giơ tay — bốp! — một cái tát như trời giáng giáng thẳng lên mặt cô ta.
“Hứa Ưu, bọn tôi đã nhiều lần nhắc nhở cô không được mang pin sạc xe điện về phòng, vậy mà cô chẳng những không nghe, còn tỏ ra ‘thánh mẫu’, mang cả pin của người khác về sạc cùng. Chính vì vậy mà điện áp vượt ngưỡng, mới dẫn đến vụ nổ.”
Mắt Tống Tuyết đỏ ngầu, toàn thân khẽ run rẩy:
“Đến giờ nhớ lại cảnh tượng hôm đó, tôi vẫn còn sợ. Khi ấy lửa bùng lên bất ngờ trong phòng, chúng tôi không kịp chạy. May mà trước đó Vãn Vãn nhờ tôi lấy giúp một kiện hàng, dặn rằng bên trong có một cái búa. Cô ấy còn nói, nếu có hỏa hoạn, thì dùng búa đập vỡ cửa sổ mà nhảy xuống.”
“Cũng nhờ vậy mà bọn tôi mới may mắn thoát chết, kịp thời nhảy ra ngoài chỉ trước vụ nổ đúng một phút. Nhưng vì phòng ở tầng hai, nên vẫn bị thương. May mà có sinh viên đi ngang qua phát hiện, đưa tụi tôi đến bệnh viện. Những ngày qua vừa điều trị vết thương, vừa chữa tâm lý.”
Mấy vị phụ huynh nghe xong, tức đến mức không kiềm được, lao thẳng về phía Hứa Ưu.
Cảnh sát không sao cản nổi. Mà Chung Tịch và Lục Nghiệp vì đang chắn trước Hứa Ưu, cũng bị ăn đòn lây, một trận đòn tơi tả.
Cuối cùng, phải điều thêm hai xe cảnh sát mới khống chế được tình hình hỗn loạn.
Hứa Ưu mặt mũi bầm dập, tóc bị giật đứt từng mảng. Chung Tịch và Lục Nghiệp cũng tập tễnh, mặt đầy căm phẫn nhìn tôi, ánh mắt như thể muốn lăng trì xử tử tôi ngay tại chỗ.
“Chung Vãn, có phải là cô làm không? Cô đã tính toán từ trước đúng không? Cô cố tình hại Ưu Ưu, lòng dạ cô thật độc ác!”
Nghe xong, tôi tức đến bật cười.
“Cơm có thể ăn bừa, nhưng lời thì không thể nói bừa. Vu khống người khác là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, mà cảnh sát thì đang đứng ở đây đấy.”
Cảnh sát lạnh mặt cảnh cáo mọi người:
“Tung tin đồn nhảm có thể bị phạt tù đến ba năm.”
Chung Tịch nghiến chặt răng, cố nén giận:
“Cảnh sát đồng chí, chẳng lẽ không thấy tất cả chuyện này quá trùng hợp sao? Tại sao cô ta lại vô duyên vô cớ mua một cái búa, còn dặn bạn cùng phòng nếu xảy ra hỏa hoạn thì dùng búa đập cửa sổ chạy thoát? Thế chẳng phải quá đáng nghi rồi sao?”
“Tôi thấy rõ ràng tất cả đều là mưu tính từ trước của cô ta, rồi cố ý đổ tội lên người Ưu Ưu. Cô ta từ nhỏ đã là một đứa chẳng ra gì, luôn ghen tỵ vì Ưu Ưu giỏi hơn mình, nên mới muốn hủy hoại cuộc đời Ưu Ưu.”
Cảnh sát nghe đến đoạn đầu thì còn gật gù, nhưng khi nghe đến đoạn cuối thì không nhịn được mà trợn mắt thở dài:
“Đúng là Chung Vãn có điểm đáng nghi, nhưng nếu nói cô ấy mưu tính thì mưu tính kiểu gì? Chẳng lẽ cô ấy có thể ép người khác mang pin xe về phòng ký túc sao? Sự thật thế nào, sẽ do chúng tôi điều tra rõ ràng. Trước khi có kết luận điều tra, bất kỳ ai tung tin thất thiệt cũng sẽ bị xử lý theo pháp luật.”
Cảnh sát nhìn quanh mọi người, nghiêm khắc cảnh báo: không được lan truyền tin đồn, bởi vì vụ nổ xảy ra trong một trường đại học trọng điểm, ảnh hưởng xã hội cực lớn.
Sau đó, viên cảnh sát quay sang tôi, ánh mắt nghiêm túc:
“Bạn học Chung Vãn, do hành vi của bạn có vài điểm đáng ngờ, mời bạn theo chúng tôi về đồn một chuyến.”