Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6
“Chung Tịch, bao năm qua đúng là chúng ta đã quá nuông chiều mày, khiến mày không phân biệt nổi đúng sai, trắng đen đảo lộn. Từ giờ trở đi, nếu mày không chịu xin lỗi Vãn Vãn, cầu xin con bé tha thứ, thì mày không xứng làm anh nó, cũng không xứng làm con trai của tao.”
Lời vừa dứt, mẹ tôi nắm tay tôi và ba tôi lên xe, bỏ lại Chung Tịch quỳ một mình trước cổng đồn cảnh sát, tự suy ngẫm việc mình đã làm.
Trên xe, mẹ tôi nắm chặt tay tôi, lặp đi lặp lại cam kết: sẽ không để tôi phải chịu uất ức nữa.
Tôi gật đầu. Tôi tin ba mẹ tôi. Và tôi biết, họ cũng sẽ luôn vô điều kiện tin tưởng tôi.
Kiếp trước, sau khi tôi bị hại đến chết, ba mẹ chưa bao giờ tin rằng tôi là loại người như họ đồn thổi. Họ đã chạy khắp nơi, dốc hết tài sản, chỉ để tìm chứng cứ minh oan cho tôi.
Nghĩ đến cảnh hai người đầu bạc trắng xóa, nhà cửa tiêu tán, chỉ vì muốn đòi lại công bằng cho tôi… tim tôi như bị ai bóp nghẹt.
Về đến nhà, tôi nằm trên giường, trong đầu vẫn không ngừng tua lại hình ảnh trong đoạn video giám sát kia.
Chính đoạn video đó đã hại chết tôi ở kiếp trước. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với đoạn video ấy.
Nửa tháng sau, đồn cảnh sát công bố kết quả điều tra vụ nổ ở trường tôi.
Hứa Ưu bị tuyên án ba năm tù giam, nộp phạt hơn ba trăm vạn tệ.
Lục Nghiệp và Chung Tịch vì tội bịa đặt gây rối mà bị giam giữ ba tháng, phạt một nghìn tệ.
Còn về lý do tại sao không khép tội “ngụy tạo chứng cứ”, là vì Lục Nghiệp và Chung Tịch đều khăng khăng nói họ không biết đoạn giám sát là giả, họ chỉ đơn thuần là lấy từ hệ thống giám sát mà thôi. Hơn nữa, ngay cả cảnh sát cũng không tra ra được, thì làm sao họ có thể nhận ra? Họ cũng chỉ là bị lợi dụng.
Cuối cùng, vụ việc chỉ được xử lý theo tội danh bịa đặt gây rối.
Tuy chuyện về đoạn video giám sát vẫn chưa có lời giải, nhưng Hứa Ưu bị tuyên án, tôi cũng coi như tạm thở phào một hơi.
Thời gian sau đó, tôi bắt đầu dốc sức chuẩn bị cho kỳ thi Toán học toàn quốc, vì năm người đứng đầu sẽ được tuyển thẳng lên cao học.
Lúc trước tôi từ bỏ kỳ thi cao học, không có nghĩa là tôi từ bỏ việc học lên cao học.
Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ luôn đổ tiền đầu tư cho tôi học hành. Hồi cấp ba, tôi đã tham gia đủ loại cuộc thi, với tôi mà nói, thi đấu là chuyện nắm trong lòng bàn tay.
Khi ba mẹ nghe tôi nói muốn đi thi đấu, họ vung tay một cái, mời về toàn bộ những giáo viên nổi tiếng nhất trong nước để huấn luyện và dạy kèm cho tôi.
Sau ba tháng học hành cực độ, không ngoài dự đoán, tôi giành được hạng ba, thuận lợi nhận được suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa.
Ngay khi tôi tưởng cuộc đời mình sắp chính thức bước vào quỹ đạo, thì Lục Nghiệp lại bất ngờ xuất hiện, tay cầm bó hoa nhựa mười mấy tệ rẻ tiền, chặn đường tôi.
“Vãn Vãn, sau mấy ngày qua, anh đã nghĩ thông suốt rồi. Trước đây vì Ưu Ưu, anh đã bỏ bê cảm xúc của em. Bây giờ anh sẽ cố gắng bù đắp cho em. Hôm nay, ngay trước mặt mọi người, anh cầu hôn em. Mẹ anh cũng được anh thuyết phục rồi, bà ấy sẽ không chê em học vấn thấp nữa đâu.”
Nói xong, anh ta rút ra một cái nhẫn nhựa năm hào mua ở vỉa hè, định đeo lên tay tôi.
Tôi bị sự xuất hiện bất ngờ của Lục Nghiệp làm giật mình, thấy anh ta muốn sấn tới sàm sỡ, tôi vội lùi lại mấy bước.
“Lục Nghiệp, chúng ta đã chia tay rồi, giữa tôi và anh không còn bất cứ quan hệ gì cả. Tên bệnh hoạn này, anh có bệnh thì đi chữa đi.
Lục Nghiệp cau mày, trong mắt thoáng lên vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Vãn Vãn, đừng làm loạn nữa. Em nghĩ anh không hiểu em sao? Em cố tình chia tay, phớt lờ anh, để anh nhận ra không có em thì không sống nổi, rồi quay lại cầu xin sự tha thứ. Em toại nguyện rồi đấy. Chỉ cần em không tiếp tục nhắm vào Ưu Ưu, tìm người rút cô ấy ra khỏi trại giam, anh sẽ cưới em, thỏa mãn giấc mơ bao nhiêu năm của em.”