SAU TÁI SINH, TÔI TÁC THÀNH CHO CHỒNG CŨ VÀ BNQ CỦA ANH - 12

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Những ngày tiếp theo, chúng tôi đắm mình trong kỳ nghỉ trăng mật lãng mạn:

Lặn biển, tắm nắng, ăn tối bên bờ cát… từng khoảnh khắc đều ngọt ngào như mơ.

Tôi gần như quên hết phiền muộn nơi quê nhà, chỉ muốn tận hưởng khoảng thời gian bình yên bên Cố Cảnh Niên.

Cho đến ngày thứ năm, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ.

“Thanh Vũ, khi nào con với Cảnh Niên về?” Giọng mẹ có vẻ vội vàng.

“Sao vậy mẹ? Bọn con còn muốn chơi vài ngày nữa.”

“Thời Sâm đến tìm bố mẹ, nói nhiều điều không hay về con.”

Tôi chợt thấy lòng trùng xuống.

“Anh ta nói gì?”

“Nói con lấy Cảnh Niên chỉ để trả thù anh ta, nói thật ra trong lòng con vẫn còn yêu anh ta.”

Mẹ lo lắng:

“Thanh Vũ, chuyện đó có thật không?”

“Tất nhiên là không.” Tôi quả quyết.

“Mẹ đừng nghe anh ta nói linh tinh.”

“Nhưng mà… anh ta nói rất chi tiết, còn nhắc đến chuyện… tiền kiếp gì đó…”

“Tiền kiếp?” Tôi sững người.

Lẽ nào Thẩm Thời Sâm… cũng nhớ lại kiếp trước sao?

“Mẹ, anh ta nói gì về tiền kiếp?”

“Nó nói… kiếp trước hai đứa là vợ chồng, kiếp này con chỉ đang giận dỗi mà thôi.”

Mẹ tôi ngập ngừng.

“Thanh Vũ, nghe thì rất vô lý, nhưng…”

“Nhưng sao ạ?”

“Nhưng… nó biết rất nhiều chuyện lúc nhỏ của con, đến cả những chuyện ba mẹ cũng quên rồi mà nó vẫn nhớ rõ.”

Tim tôi bắt đầu đập loạn.

Nếu Thẩm Thời Sâm thật sự nhớ lại kiếp trước, thì chuyện này phức tạp rồi.

“Mẹ, mẹ đừng tin lời anh ta. Con sẽ về nước ngay.”

“Thanh Vũ, con phải cẩn thận. Mẹ cảm thấy tinh thần nó không ổn.”

Cúp máy, Cố Cảnh Niên nhìn tôi đầy lo lắng.

“Có chuyện gì sao?”

“Thẩm Thời Sâm đến tìm bố mẹ em, nói mấy điều rất kỳ lạ…”

Tôi kể lại mọi chuyện vừa nghe từ mẹ.

Cố Cảnh Niên nhíu mày.

“Kiếp trước? Hắn ta nói cái gì vậy?”

“Em cũng không rõ… chắc là bịa thôi.”

Tôi cố gắng cười gượng. Nhưng trong lòng tôi rất rõ — Thẩm Thời Sâm có lẽ cũng đã trọng sinh.

Bằng không thì làm sao anh ta biết những chuyện đó?

“Chúng ta về nước sớm đi.”

“Ừ.”

Tối hôm đó, chúng tôi lên chuyến bay về nước.

Suốt cả hành trình, tôi cứ suy nghĩ mãi về những lời của Thẩm Thời Sâm.

Nếu anh ta thật sự nhớ lại kiếp trước… liệu có biết tôi cũng đã trọng sinh?

Tại sao lại đi tìm bố mẹ tôi?

Anh ta rốt cuộc muốn gì?

Khi về đến nơi, trời đã rạng sáng ngày hôm sau.

Vừa xuống máy bay, tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ.

“Lâm Thanh Vũ, là tôi.”

Là giọng Tô Vãn Vãn.

“Trễ vậy rồi còn gọi, có chuyện gì sao?”

“Tôi đang ở bệnh viện… Thời Sâm gặp chuyện rồi.”

 

Giọng cô ấy nghẹn ngào.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo