SAU TÁI SINH, TÔI TÁC THÀNH CHO CHỒNG CŨ VÀ BNQ CỦA ANH - 16

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Y tá nói có thể vào rồi.” Anh nói khẽ.

“Ừ, anh ấy ngủ rồi.”

Cảnh Niên đi đến bên giường, nhìn Thẩm Thời Sâm.

“Bây giờ anh ta trông giống như một đứa trẻ.”

“Đúng vậy.” Tôi thở dài,

 

“Quên hết mọi chuyện, có lẽ với anh ấy là một điều tốt.”

“Còn với em thì sao?”

Cố Cảnh Niên hỏi,

“Nhìn thấy anh ta như vậy, em có dao động không?”

Tôi nhìn anh, lắc đầu chắc chắn:

“Không. Cảnh Niên, em rất rõ mình muốn gì.”

“Vậy thì tốt.”

Anh thở phào nhẹ nhõm.

Chúng tôi ở lại bệnh viện suốt đêm.

 

Sáng hôm sau, khi Thẩm Thời Sâm tỉnh lại, tôi và Cảnh Niên vẫn đang ở đó.

“Thanh Vũ, người này là ai vậy?”

Anh ta nhìn Cảnh Niên đầy cảnh giác.

“Anh ấy là… bạn em.” Tôi giải thích.

“Bạn trai?”

Anh ta lập tức căng thẳng.

“Không, chỉ là bạn bình thường thôi.”

Tôi vội vàng phủ nhận.

 

Cảnh Niên nhìn tôi một cái, không nói gì.

“Vậy thì tốt.”

Thẩm Thời Sâm thở phào,

 

“Thanh Vũ, khi nào chúng ta về nhà?”

“Chờ anh xuất viện rồi sẽ về.”

“Vậy anh phải nhanh chóng khỏe lại.”

Bác sĩ nói Thẩm Thời Sâm hồi phục khá tốt, sau vài ngày theo dõi là có thể xuất viện.

Tuy nhiên, tình trạng mất trí nhớ có thể kéo dài hoặc thậm chí không bao giờ hồi phục.

 

Vài hôm sau, anh ta xuất viện.

Anh nằng nặc đòi về nhà với tôi, tôi không thể từ chối nên đành đồng ý.

Cảnh Niên không vui chút nào, nhưng để tránh gây kích động, anh vẫn gật đầu đồng ý.

 

“Thanh Vũ, em chắc chắn làm vậy là đúng chứ?”

Cảnh Niên lo lắng hỏi.

“Em sẽ xử lý ổn thỏa. Hãy tin em.”

Tôi cam kết với anh.

 

Thẩm Thời Sâm chuyển về lại căn hộ của mình, mỗi ngày tôi đều qua chăm sóc anh.

Anh ta giống như một đứa trẻ, chuyện gì cũng cần tôi giúp đỡ:

“Thanh Vũ, anh muốn ăn món em nấu.”

“Thanh Vũ, em ngồi xem phim với anh đi.”

“Thanh Vũ, khi nào em dọn qua đây sống với anh?”

 

Trước những yêu cầu đó, tôi cố gắng đáp ứng hết mức — trừ chuyện sống chung.

“Chúng ta chưa kết hôn, không thể sống cùng được.”

Tôi từ chối dứt khoát.

 

“Vậy thì kết hôn nhanh đi!”

Anh ta sốt sắng.

“Chờ anh hoàn toàn khỏe lại đã.”

Cuộc sống như thế kéo dài suốt hai tuần.

Tôi bị vắt kiệt sức khi phải liên tục xoay vòng giữa Thẩm Thời Sâm và Cảnh Niên.

Dù không nói gì, tôi vẫn cảm nhận rõ sự bất mãn trong lòng Cảnh Niên.

Một tối, cuối cùng anh không thể nhịn thêm nữa.

“Thanh Vũ, cứ tiếp tục thế này thì không ổn.”

“Em biết, nhưng tình hình của Thẩm Thời Sâm…”

“Cho dù đặc biệt thế nào, cũng không nên ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta.”

Cảnh Niên nghiêm giọng,

 

“Em đừng quên, em là vợ anh.”

“Em không quên.”

Tôi ôm lấy anh,

“Cảnh Niên, cho em thêm thời gian. Em sẽ giải quyết ổn thỏa.”

“Bao lâu?”

“Một tháng. Cùng lắm là một tháng.”

Anh im lặng một lúc, cuối cùng cũng gật đầu:

“Được, anh cho em thêm một tháng.”

 

Ngày hôm sau, tôi đến chỗ Thẩm Thời Sâm, thấy anh ta đang thu dọn hành lý.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo