Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sự vui mừng của anh khiến tôi cũng không kìm được mà cười theo.
Đây chắc chắn là sức mạnh của tình yêu.
Khi ở bên người mình yêu, ngay cả không khí cũng ngọt ngào.
Sau khi mang thai, Cảnh Niên càng chăm sóc tôi cẩn thận hơn bao giờ hết.
“Không được ăn món này, không tốt cho con.”
“Không được làm động tác đó, dễ gây sảy thai.”
“Phải nghỉ ngơi nhiều hơn, không được quá sức.”
Anh còn căng thẳng hơn cả tôi, mỗi ngày đều nhắc đi nhắc lại cả đống điều phải chú ý.
“Cảnh Niên, anh giống bà bầu hơn em rồi đấy.” Tôi không nhịn được trêu anh.
“Anh chỉ đang lo cho hai mẹ con em thôi.” Anh nghiêm túc đáp,
“Tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.”
Nhìn anh căng thẳng như thế, lòng tôi bỗng trào dâng cảm giác ấm áp khó tả.
Kiếp trước, lúc tôi mang thai, Thẩm Thời Sâm chưa từng lo lắng cho tôi như vậy.
Kiếp này, cuối cùng tôi đã được trải nghiệm cảm giác được yêu thương thực sự.
Đến tháng thứ tư, chúng tôi đi làm siêu âm 4D.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của bé hiện lên trên màn hình, cả hai đều kích động không nói nên lời.
“Giống em đấy.” – Cảnh Niên chỉ vào màn hình.
“Rõ ràng là giống anh mà!” – Tôi phản bác.
Bác sĩ bật cười:
“Hai người có muốn biết giới tính không?”
Chúng tôi nhìn nhau, cùng đồng thanh:
“Muốn ạ!”
“Là con trai nhé!” – Bác sĩ thông báo.
“Con trai!” – Cảnh Niên suýt chút nữa nhảy lên,
“Con trai của chúng ta!”
Tôi cũng vui mừng không kém. Thật ra con trai hay con gái cũng đều quý, chỉ cần khỏe mạnh là được.
Trên đường về nhà, Cảnh Niên thao thao bất tuyệt:
“Anh sẽ mua cho con trai những món đồ chơi xịn nhất.”
“Anh sẽ dạy nó đá bóng.”
“Anh sẽ cho con học ở trường tốt nhất.”
“Cảnh Niên, con còn chưa ra đời mà.” Tôi bật cười nhắc anh.
“Thì sao? Giờ anh đã có thể bắt đầu chuẩn bị rồi.” Anh thản nhiên đáp.
Vừa về đến nhà, anh lập tức ngồi vào máy tính, bắt đầu đặt hàng online đủ thứ đồ cho em bé.
Bình sữa, tã giấy, cũi, đồ chơi… Giỏ hàng nhanh chóng đầy ắp.
“Cảnh Niên, anh mua nhiều thế, con mình dùng hết nổi không?” Tôi lo lắng nhìn vào màn hình.
“Tất nhiên là dùng hết! Mà không hết thì để dành cho đứa thứ hai, đứa thứ ba!” Anh tự tin nói.
“Anh tính xa ghê…” Tôi bị anh chọc cười.
“Phải tính xa chứ. Anh muốn cho em và con một cuộc sống tốt nhất.” Anh nghiêm túc nói.
Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự xúc động.
Mọi nỗi đau của kiếp trước dường như đều tan biến.
Tôi chỉ muốn sống yên ổn cả đời bên người đàn ông trước mặt này.
Khi tôi mang thai đến tháng thứ sáu, tôi nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.
Là Thẩm Thời Sâm gọi đến.
“Thanh Vũ, em sống tốt chứ?” Giọng anh ta nghe có vẻ mệt mỏi.
“Rất tốt.” Tôi đáp ngắn gọn. “Anh có chuyện gì không?”
“Vãn Vãn… qua đời rồi.” Giọng anh nghèn nghẹn như sắp bật khóc.
Tim tôi khựng lại.
Dù sớm đã biết trước kết cục này, nhưng khi nghe tin thật sự, tôi vẫn cảm thấy rúng động.
“Khi nào vậy?”
“Tối qua.” Anh nghẹn ngào, “Cô ấy ra đi rất thanh thản, không đau đớn gì cả.”
Tôi im lặng vài giây rồi nói: