Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
13
Khi nhìn thấy Bạch Lạc Lạc, mẹ Thẩm có chút ngạc nhiên.
Cô gái tự nhiên chào hỏi, giới thiệu bản thân một cách thuần thục.
Cô ta dường như rất giỏi trong việc lấy lòng người khác.
Chỉ trong chốc lát đã khiến mẹ Thẩm cười nói vui vẻ.
Trên bàn ăn, Bạch Lạc Lạc trò chuyện cùng mẹ Thẩm về vài chuyện thú vị trong công việc của Thẩm Tri Cảnh.
Mẹ Thẩm mỉm cười hài lòng gật đầu.
Sau đó hỏi thăm về cuộc sống hàng ngày của Thẩm Tri Cảnh.
Cô ta cũng rất tự nhiên tiếp lời.
Không khí trên bàn ăn đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Khóe môi Bạch Lạc Lạc vẫn còn nụ cười lúm đồng tiền.
Trong bầu không khí đột ngột lạnh lẽo, cô ta nhận ra mình đã lỡ lời, chứng tỏ vẫn không quá ngu ngốc.
Chuyện cuộc sống hàng ngày, lẽ ra là câu hỏi tôi nên trả lời.
Mẹ Thẩm không phải người ngu ngốc.
Thẩm Tri Cảnh im lặng không nói.
Tôi tao nhã lau miệng: "Mẹ, con có thai rồi."
"A, thật không? Hạ Tình?"
Đây là một tin tức vô cùng tốt lành.
Mắt mẹ Thẩm sáng lên: "Chuyện này là khi nào vậy?"
Người đàn ông từ lúc lên xe đã lạnh lùng không nói một lời, giờ đây trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ xúc động.
Tôi cực kỳ thích thú nhướn mày.
"Mới kiểm tra ra hôm qua, bác sĩ nói đã được ba tuần rồi."
Mẹ Thẩm vui mừng khôn xiết, định gọi điện cho bố Thẩm.
Rồi lại luyên thuyên nói ngày mai sẽ cùng tôi đến bệnh viện khám lại.
Bạch Lạc Lạc kinh ngạc, đôi mắt hạnh nhân trông thật ngây thơ vô tội.
"Chị dâu, có khi nào chị nhầm lẫn thời gian không ạ?”
"Hai tháng nay tổng giám đốc Thẩm và em đều đi công tác nước ngoài mà."
Mẹ Thẩm nghe vậy, vẻ mặt sững sờ.
"Không nhầm đâu, đặc biệt tìm giáo sư Phương rất nổi tiếng về sản phụ khoa, đúng là mới ba tuần thôi."
Tôi nhấn mạnh hai chữ "ba tuần."
Thẩm Tri Cảnh rất rõ, khoảng thời gian này, anh ấy không có ở nhà.
Đứa bé này không phải của anh ấy!
Vẻ ôn hòa trên mặt người đàn ông lập tức biến mất.
"Hạ Tình."
Xung quanh Thẩm Tri Cảnh như đang tích tụ một cơn bão sắp bùng nổ, nhưng anh ấy lại cố gắng nhẫn nhịn kìm nén, dường như đang chờ đợi một lời giải thích từ tôi.
Nụ cười của tôi càng trở nên đắc ý.
"Chúc mừng em đi, Thẩm Tri Cảnh, em sắp làm mẹ rồi."
"Đừng đùa giỡn như vậy."
Anh ấy lạnh lùng lên tiếng.
Tôi đặt bản báo cáo khám thai đã chuẩn bị sẵn lên bàn.
"Rất tiếc, đây không phải là trò đùa.”
"Trong khoảng thời gian anh và tình nhân đi hưởng tuần trăng mật, em cảm thấy cô đơn khó chịu, cũng đã tìm vài người tình cũ để cùng nhau trải qua đêm nồng cháy.”
"Bây giờ em cũng không biết bố đứa bé là ai."
"Nếu anh không ngại, em có thể để đứa bé gọi anh là bố, nhưng nó phải mang họ em."
Tôi nói thêm một câu, sắc mặt người đàn ông lại càng lạnh đi một phần.
"Đủ rồi!"
Cho đến khi tôi nói câu cuối cùng, Thẩm Tri Cảnh cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn được nữa.
Tôi mặc kệ sự tức giận của anh ấy.
"Thẩm Tri Cảnh, cảm giác bị 'cắm sừng', có dễ chịu không?"
14
Thẩm Tri Cảnh không thể nào ngờ được.
Tôi lại công khai ngoại tình một cách trắng trợn, sau đó còn đàng hoàng tuyên bố với mọi người rằng tôi mang thai con của người khác.
"Anh chưa bao giờ 'cắm sừng' em!"
Hai tay người đàn ông nắm chặt, gân xanh nổi lên.
Xem ra tin tức này đối với anh ấy thật sự là một cú sốc lớn.
"Bọn anh chỉ là quan hệ liên quan đến công việc!"
"Không hề vượt quá giới hạn, anh chưa bao giờ ngoại tình!"
Tôi sờ bụng mình.
Không muốn nghe lời giải thích đến muộn của anh ấy.
"Thư ký của anh, mỗi ngày đều khoe khoang những khoảnh khắc làm việc với anh trên vòng bạn bè, Thẩm Tri Cảnh, anh không thấy sao?”
"Thậm chí bạn bè của chúng ta cũng nhận ra điều bất thường mà nhắc nhở em, anh vẫn cho rằng không phải là vượt quá giới hạn sao?”
"Anh có thể đưa cô ta ra ngoài ngắm sao ngắm trăng, em cũng có thể cùng những người đàn ông khác bàn luận thi ca, triết lý nhân sinh."
Thẩm Tri Cảnh hiếm khi nổi giận.
Nhưng tôi không mấy bận tâm, ngược lại còn có chút tiếc nuối.
"Tiếc thật đấy, Thẩm Tri Cảnh.”
"Không kịp tìm một người đàn ông cùng đưa về Thẩm Viên. So với hành vi khiêu khích của anh hôm nay, em vẫn còn kém một bậc."
Thẩm Tri Cảnh không thể chấp nhận được.
Anh ấy tự cho rằng mình và Bạch Lạc Lạc hoàn toàn trong sạch.
Giữa họ, ngoài công việc, sự giao tiếp còn lại rất ít.
Anh ấy chỉ muốn mượn Bạch Lạc Lạc để cảnh tỉnh những người xung quanh.
Anh ấy không hiểu, tại sao chúng tôi lại thành ra thế này.
Trước đây, anh ấy luôn nghĩ rằng.
Hôn nhân của chúng tôi, rất ổn định và hạnh phúc.
"Chị dâu, em và tổng giám đốc Thẩm rất trong sạch."
Trước mặt mẹ Thẩm, Bạch Lạc Lạc sốt ruột muốn tự bào chữa cho mình.
"Phu nhân Thẩm đã gọi cho em vài cuộc điện thoại, để tiện cho công việc, em mới mượn cơ hội này, đến thăm bà ấy."
"Đối với em, tất cả đều là công việc."
"Chị chưa từng đi làm, có thể không hiểu, với tư cách là thư ký trưởng của tổng giám đốc, mọi thứ đều phải làm thật chu đáo, nhưng em và tổng giám đốc Thẩm thật sự không hề có bất kỳ hành động vượt giới hạn nào!"
Bạch Lạc Lạc ngồi bên cạnh Thẩm Tri Cảnh, ưỡn ngực lên.
"Thật sao? Trên đường đến đây, cô ngồi bên cạnh Thẩm Tri Cảnh, để phu nhân tổng giám đốc ngồi ghế phụ, sự 'chu đáo' của cô đột nhiên đi đâu mất rồi?"
Tôi không chút nương tay vạch trần.
Cô gái cứng họng, không biết phải nói gì.
Tôi cũng không tha cho Thẩm Tri Cảnh.
"Thẩm Tri Cảnh, đây là trợ lý cá nhân do chính tay anh bồi dưỡng trong hai tháng sao?”
"Tiểu Hà cũng là phụ nữ, cũng là thư ký của anh, cô ấy theo anh từ khi mới tốt nghiệp đại học, cô ấy đã từng ngồi bên cạnh anh chưa?”
"Cô ấy còn chu đáo hơn cả Bạch Lạc Lạc, em đã từng gây khó dễ cho cô ấy một lần nào chưa?"
Thẩm Tri Cảnh thở dốc, khóe mắt đã ửng đỏ.
"Chúng ta ly hôn đi, Thẩm Tri Cảnh."
15
Người đàn ông kéo tôi về nhà.
Bỏ lại Bạch Lạc Lạc ở biệt thự nhà họ Thẩm.
Đây là lần đầu tiên sau khi chiến tranh lạnh, anh ấy trở về nhà.
Ngôi nhà, đã bị tôi dọn dẹp gần hết.
Ngay cả những người giúp việc cũng đã bị tôi cho nghỉ.
Thẩm Tri Cảnh đứng sững lại, sững sờ, ngôi nhà mà chúng tôi đã chung sống ba năm giờ đây trở nên xa lạ.
Anh ấy cuối cùng cũng nhận ra.
Việc "ly hôn" của tôi đã được lên kế hoạch từ trước.
Thẩm Tri Cảnh mắt đỏ hoe, không thể tin được, anh ấy ôm chặt tôi vào lòng.
"Hạ Tình, anh không hề ngoại tình."
Giọng nói trầm thấp đầy thất vọng của người đàn ông văng vẳng bên tai tôi.
"Em bỏ đứa bé đi, chúng ta làm lại từ đầu."
Như nghe thấy một câu chuyện cười, tôi mỉa mai lại.
"Đó là con của tôi, tại sao phải bỏ?"